THÂM CUNG HỖN LOẠN


 

Edit: Dương Chiêu dung
Beta: Vân Chiêu nghi 
Anh Minh bó tay toàn tập với bệnh của Hoàng đế, hắn không muốn truyền thái y mà cứ chịu đựng như vậy. Nàng cũng không có kinh nghiệm chăm sóc bệnh nhân nên chỉ biết thỉnh thoảng lại hỏi hắn: “Vạn tuế gia, ngài có thấy đỡ chút nào không?”
Tầm mắt Hoàng đế di chuyển trái phải rồi dừng lại trên người nàng. Hắn cảm thấy nàng thật là ngốc, cứ làm như hỏi đi hỏi lại thế chắc có thể khỏi bệnh được ấy! Nhưng thôi, dù sao nàng cũng là quan tâm hắn, không lấy cớ mệt rã rời để phủi tay mặc kệ, cho dù thực sự không giúp được gì nhưng nàng ở trước mặt hắn lo lắng cũng khiến hắn cảm thấy được xem trọng rồi.
Hoàng đế thấy nàng chân tay luống cuống bên cạnh hắn mà càng cảm động hơn. Hắn nói: “Ngươi ngồi xuống đi, càng đi đi lại lại càng khiến trẫm muốn ói.”
Nhưng ở Hựu Nhật Tân lại không có ghế dựa, bảo nàng ngồi xuống bên mép giường thì không thích hợp, nàng đành miễn cưỡng tiến đến ngồi một nửa lên bậc đặt giày.
“Vạn tuế gia, ngài không thể ăn đồ ăn quá mềm được, lần này coi như là bài học kinh nghiệm, lần sau ngài ngàn vạn lần phải cẩn thận hơn. Ngày mai nô tì sẽ bảo Ngự thiện phòng làm một chút canh, chuẩn bị hết bánh trái điểm tâm cho Vạn tuế gia. Những thức ăn mềm giao hết lại cho nô tì đi ạ, nô tì là tôi tớ của chủ tử, những chuyện như nhảy vào nước sôi lửa bỏng cứ để cho nô tì làm, nô tì nguyện ý vì chủ tử cúc cung tận tụy.”
Hoàng đế cảm thấy nàng đúng là đồ xấu xa, mặc dù hắn đang giả bệnh nhưng các nàng nên lo là long thể của hắn chứ không phải là thức ăn.
Hoàng đế nói: “Ngươi có còn lương tâm không thế? Người hiếu kính chủ tử như thế đấy à? Ngươi định thu tất cả đồ ăn vào túi mình?”
“Ngài không thể ăn nhưng cũng không thể cấm phòng bếp nấu mấy món từ gạo nếp mà! Sắp đến trung thu phải làm món vịt hầm bát bảo, lại còn có cả bánh trôi nước nữa, chẳng lẽ đồ kính hiến Lão Phật gia và Thái hậu cũng miễn hết sao? Vì thế vẫn phải làm, không mang lên bàn cơm của ngài là được.” Nàng đúng là lòng tham không đáy, lại còn cười đến thẹn thùng: “Giao cho nô tì đi, nô tì thích nhất là phân ưu vì chủ tử mà.”
Hoàng đế nhìn nàng, cảm thấy vừa tức vừa buồn cười.
Nàng ngồi ở bậc đặt giày, Hoàng đế dựa vào đầu giường, ngọn lửa ở cây nến đỏ trên bàn đung đưa khiến hình ảnh nàng cũng hư hư thật thật.
Từ trên nhìn xuống “cảnh sắc” quả nhiên tuyệt đẹp. Hoa văn dây leo chi chít lá phong diệp đỏ chạy dài quấn quanh áo yếm, hai cây dây leo uốn cong và đối nhau tại chính giữa, thật là suy nghĩ độc đáo. Còn có cái khe hở căng ngang kia, loáng thoáng thấy được đồi núi nhấp nhô. Nhìn tiếp từ khe hở của áo lót thì có thể nói là nhìn không sót một cái gì.
Suy nghĩ của Hoàng đế bắt đầu mờ mịt, nam nhân đại trượng phu không nên nhìn những thứ không nên… Đáng tiếc đôi mắt hắn cũng có ham muốn riêng của nó, hắn không thể điều khiến được. Hắn cũng không hiểu rốt cục mình bị làm sao, đường đường là vua một nước, hậu cung giai lệ tuy chưa đến ba nghìn nhưng ít cũng phải hai nghìn tám, các phi tần cung nữ ai nấy mỗi người một vẻ, hắn cũng không phải chưa từng kinh qua. Người năng lực kém cỏi như nàng thì có thì mà đáng nhìn chứ!
Trong lúc lí trí và dục vọng của Hoàng đế đang đấu tranh quyết liệt, Anh Minh liếc mắt nhìn hắn, kết quả là phát hiện ra tầm mắt hắn đang nhìn về hướng khác, dừng lại trên ngực nàng. Nàng liền giật mình che ngực lại: “Vạn tuế gia, ngài đang nhìn gì thế?”

Hoàng đế nhanh chóng ứng biến, trả lời bằng giọng khinh thường: “Trẫm thấy y phục ngươi bất chính, mất hết thể thống, đang cân nhắc xem có nên phạt ngươi hay không. Ngươi gặp mặt chủ tử mà dám ăn mặc lôi thôi lếch thếch, rõ là ngươi không để trẫm vào mắt.”
Đương nhiên trợn mắt nói dối đòi hỏi phải có định lực rất lớn, hắn vừa phê phán nàng, đồng thời phải dùng những lời lẽ chính đáng như đang đàm luận triều chính, kiểu phản bác nhưng trong lòng vẫn thong dong thế này nếu không có mười mấy năm tu vi thì không thể thành công được.
Anh Minh cũng hoài nghi có phải do mình lòng dạ tiểu nhân hay không, vốn là do ban đầu Đức Lộc gọi đi gấp nên nàng không nghĩ đến chuyện thay y phục. Nếu là do sơ hở của mình thì người ta cũng không thể nhìn nàng kỳ quặc thế chứ. Có điều lúc này hắn nói cực kỳ dõng dạc, như vậy tức là hắn đã khoẻ rồi đúng không?
 “Vạn tuế gia, ngài khoẻ rồi ạ?” Nàng che ngực quan sát sắc mặt của hắn.
Hoàng đế nói đến vui vẻ thế nhưng lại quên mất giả vờ ốm, nàng vừa nhắc nhở hắn đã lập tức nhíu mày, chậm rãi hạ mí mắt.
Có vẻ vẫn chưa hoạt bát lại. Anh Minh cảm thấy hơi khó xử, bởi hắn nói nàng xiêm y bất chính nên nàng thật sự ngại ngùng. Nàng muốn quay lại Thể Thuận đường mặc thêm đồ nhưng nếu nàng đi thì chỗ Hoàng đế sẽ không có ai. Nàng cảm thấy khó xử, cúi xuống hỏi hắn: “Vạn tuế gia, ngài có thể chờ một lát được không? Nô tì quay về phòng sửa soạn xong…”
Hoàng đế không để ý đến nàng, quay đầu nhìn sang hướng khác.
Đây là ý gì, là cho nàng đi à? Hay không đồng ý? Anh Minh buồn khổ không thôi, oán hận lườm hắn một cái. Dưới ánh nến Hoàng đế cùng với dáng vẻ nghiêm túc ban ngày thật không giống nhau, viền áo trung y càng tôn lên chiếc cổ nhỏ dài tinh tế, dáng vẻ nghiêng đầu của hắn cứ như đang chịu đựng người khác cưỡng ép nhưng vẫn đang ngoan cố chống lại vậy.
Anh Minh nuốt nước miếng, ngượng ngùng: “Nô tì như thế này hầu hạ, để người khác nhìn thấy còn ra thể thống gì.”
Giọng nói Hoàng đế cứng đờ: “Hơn nửa đêm rồi, ngoài trẫm ra còn ai nhìn ngươi nữa?
“Đức Lộc và Tam Khánh có thể nhìn thấy ạ…”
“Bọn chúng là thái giám, ngươi kiêng kị bọn chúng làm gì?” Hoàng đế không vui vẻ, khuôn mặt bắt đầu cáu kỉnh.
Anh Minh ngập ngừng: “Nhưng ngài cũng không phải thái giám, ngài nhìn nô tì, trong lòng nô tì cũng cảm thấy mất tự nhiên.”
Đây là đề tài nghiêm túc, đương nhiên Hoàng đế cảm thấy nàng không cần phải thấy ngại trước mặt hắn bởi chẳng bao lâu nữa nàng sẽ trở thành Hoàng hậu của hắn, phu thê vốn là một, có ai lại kiêng kỵ nhìn chính mình bao giờ? Thật ra nàng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ phải cố gắng sống cùng hắn. Hoàng đế phát hiện ra mình như đang ôm một viên đá lạnh, rõ ràng bỏ ra nhiều tâm tư như vậy nhưng nàng vẫn không hay biết gì.
Trong lòng ấm ức không biết phải nói với ai, cái đồ năng lực kém cỏi cố chấp này dám so sánh hắn với thái giám. Nếu là bình thường nhất định Hoàng đế sẽ quy nàng vào tội đại bất kính, nhưng bây giờ hắn đang cảm thấy cả người vô lực, tâm tình nặng trĩu không thể vực nổi tinh thần.
“Ngươi đừng tự cho mình là cái gì đó to tát, trẫm đã từng duyệt qua vô số người, còn ngươi…” Hắn khinh miệt mà nói: “Chẳng đáng vào đâu.”

Anh Minh cười gượng một tiếng, duyệt vô số người? Ừ thì duyệt vô số người! Trái ôm phải ấp có gì đáng giá mà phô trương, lại còn không biết xấu hổ mang ra khoe.
Thật không muốn tiếp tục đối phó với tên này. Nàng tức giận túm vạt minh y, hỏi qua loa: “Ngài muốn uống trà không?”
Hoàng đế cũng nghiêm mặt nhìn nàng: “Trẫm vẫn đang đau bụng đây, uống trà cái gì!”
Đang nói, bên ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân, Đức Lộc đứng ngoài cửa, ép nhỏ giọng gọi ‘Cô nương’: “Nước cơm nấu xong rồi, ngài ra lấy đi ạ!”
Anh Minh đành phải đi lấy, lại thấy hắn cười dặn dò: “Vạn tuế gia thánh cung không vui, cô nương đành chịu mệt một chút nhé, đều là công việc mà. Trong người Vạn tuế gia không khoẻ, cô nương đút cho ngài ăn đi, ta sợ tay Vạn tuế gia run rẩy không có sức.”
Đau bụng thì tay sẽ không có sức bị run sao? Tên quản sự thái giám ngự tiền Đức Lộc này đúng là vô lý. Hoàng đế khéo chính vì bị chiều hư như thế nên tứ chi mới vụng về, ngũ cốc bất phân đây mà. Nàng xoay người đi vào phòng ngủ, thấy Hoàng đế một khắc trước vẫn vô cùng khoẻ khoắn nay bỗng dưng hơi thở mong manh.
Nàng hoảng sợ, vội bước lên bậc đặt giày gọi chủ tử: “Ngài đừng doạ nô tì, ngài nhắm mắt là vì đau không chịu được hay mệt quá muốn ngủ thế ạ?”
Hoàng đế cảm thấy nàng mở miệng ra là nói mấy lời không hay nhưng hắn chẳng muốn phản ứng lại nữa, hắn hé mắt một chút, sau đó lại mở to mắt hơn. Anh Minh bất đắc dĩ, cuống đến mức tay áo quét qua bát nước cơm, nàng khuấy lên, cẩn thận thổi vài hơi: “Vạn tuế gia, nô tì đến hầu hạ ngài đây.”
Nếu nhắm mắt tai nghe những lời này thì trong lòng cũng sẽ suy tư một chút đấy nhưng bây giờ không phải là lúc suy nghĩ miên man. Hoàng đế hơi ngồi dậy, nghiêng người dựa vào gối, khá giống người vô lực suy nhược.
Hắn di chuyển tầm mắt, cuối cùng vẫn là dừng trên người nàng, cánh tay nàng trắng như tuyết, vòng tay xanh biếc, đôi môi hồng chu lên lúc thổi nước cơm… Trong lòng Hoàng đế bỗng nôn nao, xem ra hắn đúng là kẻ đầu óc vẩn đục. Nếu nàng biết được, liệu nàng có liều lĩnh đánh hắn một trận không nhỉ?
Hắn không dám nghĩ nữa, nghĩ nhiều sẽ không khống chế được bản thân. Thìa vàng đưa đến bên miệng, ánh mắt nàng nhìn hắn sáng ngời. Nếu bây giờ nàng nói chuyện có phải sẽ là giọng nói thủ thỉ có thể khiến người ta tê dại không nhỉ?
Đúng là nàng đã mở lời: “Vạn tuế gia, nô tì phải làm thế nào thì người mới không tức giận nữa?”
Hoàng đế ngẩn ra, đầu như bị một chậu nước đá đổ xuống, cảm thấy vừa lúng túng lại phiền muộn.
Mãi vẫn không hiểu! Nếu nữ nhân là nước còn nam nhân là bùn thì chắc chắn nàng là bùn rồi! Hắn thở dài, linh cảm quãng đời còn lại sẽ vô vọng: “Đau.”
“Vậy ngài mau uống đi.” Nàng nâng muỗng lên: “Đau bụng thì uống nước cơm là tốt nhất đấy ạ, hồi còn trẻ lão thái thái nhà nô tì cũng bị bệnh này, sau đó mỗi ngày người đều uống một bát nước cơm nên bệnh cũng chuyển biến tốt hơn.”

Hoàng đế không thèm quan tâm nàng so sánh với ai nữa, hắn uống một ngụm nước. Cái gọi là nước cơm chính là đặt một nồi gạo lên đun, sau khi gạo sôi lên sẽ có một lớp trắng đục sền sệt ở trên. Tất cả dưỡng chất của gạo đều ở trong đó, cực kỳ bổ dưỡng.
Anh Minh nhìn hắn uống từng ngụm rồi cười: “Nữ nhân dùng nước cơm để tẩm bổ thôi, nhưng mà nam nhân uống lại càng tốt hơn đấy.”
Hoàng đế kinh ngạc nhìn nàng: “Hiệu quả trị liệu còn phân nam nữ sao?”
Nàng gật gật đầu nói: “Hồi còn nhỏ nô tì từng đọc qua cuốn “Bản thảo cương mục Bổ sung”, bên trong có viết nước cơm có công dụng tư âm, trường lực, bổ dịch, sinh tinh. Uống lúc đói, tinh khí tràn đầy, dễ có thai.”
Hoàng đế đang ngậm trong miệng, lúc này không biết có nên nuốt không.
Đây là khắc tinh mà ông trời phái xuống để trị hắn đúng không, nàng không nói thì thôi, lúc nói có thể ép người khác đến chết. Nàng trích sách y cho hắn nghe để làm gì? Ý là hắn không sinh con được, yêu cầu bổ thận sao? Khốn nạn! Hoàng đế cảm thấy lồng ngực đau âm ỉ, e là lần này bị nàng làm cho tức đến sinh bệnh thật.
“Ngươi không thể câm miệng sao?” Hoàng đế tự đáy lòng nói: “Trẫm biết ngươi sợ trẫm sống lâu quá mà.”
Anh Minh vô cùng sợ hãi: “Nô tì làm sao dám nghĩ như thế. Lần trước nghe Lão Phật gia bọn họ nói chủ tử con nối dõi đơn bạc, nô tì nghĩ nếu nước cơm này có công hiệu thì từ nay về sau mỗi ngày làm cho chủ tử uống một chén, chẳng phải một công đôi việc hay sao?”
Huyệt thái dương của Hoàng đế giật giật, hắn chống tay lên giường: “Trẫm không lật thẻ bài thì lấy đâu ra con, ngươi là con lừa à, sao ngươi lại không nghĩ đến chuyện đó?”
Anh Minh lại ăn mắng, nàng cảm thấy mình thật sự bị oan, đang có lòng tốt lại bị biến thành lòng lang dạ thú.
Đường đường là vua của một nước mà lại giấu bệnh sợ thầy, người ta là cô nương còn chẳng thẹn thì thôi, hắn ngại cái gì? Thế mới nói hai người đúng là không hợp ở cùng một chỗ mà, nàng có lòng tốt chỉ điểm, nếu hắn không cảm kích thì thôi vậy.
Dù sao hắn cũng uống cạn bát rồi, nàng đứng lên nói: “Hẳn là bây giờ Vạn tuế gia đã khoẻ rồi, mắng nô tì như tát nước, nô tì cũng coi như không phụ Đức quản sự gửi gắm. Nếu ngài đã ổn rồi thì nô tì cũng nên công thành lui thân, ngài nghỉ ngơi đi ạ, nô tì…”
“Khoan đã.” Hoàng đế không đợi nàng nói xong đã ngắt lời: “Trẫm đang hơi nóng ruột, ngươi quạt cho trẫm đi.”
Hoàng đế vừa nói xong, Đức Lộc đã dâng quạt tròn tận cửa, cúi đầu khom lưng cười: “Vất vả cho cô nương rồi.”
Trong lòng Anh Minh không cam chịu, không phải nói không để nàng làm nha đầu sai bảo nữa sao, giờ hết bắt nàng đút nước cơm lại bắt quạt, chăm chỉ cần cù như vậy mà một câu tử tế cũng không được nghe, thật là bực bội.
Nàng cười khan: “Am đạt không hổ danh là thiên hạ đệ nhất hiểu ý người.”
Đức Lộc nở một nụ cười khó nhìn, hắn cũng đâu có cách nào khác, nếu Vạn tuế gia biết cách để ở cùng một chỗ với cô nương thì hắn đã không phải hao tổn tâm tư rồi.
Anh Minh nâng quạt tròn, ngồi ở bậc để giày như cũ, vừa quạt cho Hoàng đế vừa nói: “Vạn tuế gia, nô tì tiến cung vài tháng rồi nhưng vẫn chưa biết bạc của Nội vụ phủ trông như thế nào.”
Hoàng đế đang nằm hưởng thụ gió mát, thấy nàng nói vậy thì hé mắt: “Người muốn lấy bổng lộc sao?”

Anh Minh cảm thấy cứ cho là lấy thật thì cũng phải thôi. Cung thất to như thế này, thiên hạ đệ nhất thể diện Đế vương gia không thể bóc lột nàng đến mức này được! Nàng không phải cung nữ nhưng lại phải kiêm cả công việc của thái giám, cứ nói mãi chuyện sắc phong, không xuống chiếu thư cũng không trả lương tháng, định lừa nàng làm trâu làm ngựa mà, nàng cũng không phải người hiền hậu gì đâu nhé.
Tay nàng vẫn không dừng lại, cúi đầu ậm ừ: “Nô tì chỉ là cảm thấy mình xứng đáng được nhận thôi, chưa bao giờ làm loạn đòi người khác một văn tiền.”
Hoàng đế cười nhạo: “Vậy sao?”
Lại định nói chuyện tám đồng bạc của Ninh Phi chứ gì, nắm bím tóc người khác nói cả đời, thật không thú vị.
“Nếu ngài phát lương hằng tháng cho nô tỳ, nô tì cũng không đến vượt giới hạn, không có tiền đồ như thế.” Nàng ôn tồn nói: “Vạn sự có nhân mới có quả, ngài thấy có đúng không?”
Hoàng đế nhắm mắt ừ một tiếng: “Đợi đó, ngày mai trẫm hạ lệnh Nội vụ phủ, bù lại cho ngươi mấy tháng thiếu hụt.”
Anh Minh vội nói tạ ơn, nhu cầu tiêu tiền trong đại nội hoàng cung cũng không hề ít, phải đi móc nối quan hệ, tiêu tiền khắp nơi. Giống lần trước nhờ Đổng Phúc Tường mua ấn thạch, Mễ ma ma tổ chức sinh nhật, từ lúc tiến cung đến bây giờ bạc trong tay đã chẳng còn mấy rồi. Nàng cứ nghĩ làm ở Kính Sự phòng cũng là một nghề, đáng tiếc sau đó Hoàng đế tra nghiêm, đến bây giờ thì hoàn toàn nghỉ, không có tiền xoay vốn, lại thêm không có bổng lộc thì quả thật chẳng sống nổi.
Vạn tuế gia miệng vàng lời ngọc, trong lòng nàng lập tức chắc như đinh đóng cột, quạt cũng ân cần hơn. Quạt lâu mỏi tay, tay trái rồi tay phải luân phiên đổi cũng kiên trì được nửa canh giờ, cuối cùng nàng buồn ngủ không thể nhịn được nữa, nằm ở mép giường ngủ luôn.
Nàng ngủ nhưng Hoàng đế vẫn chưa, ban đêm hai mắt sáng ngời, hắn trừng mắt nhìn đỉnh màn đến xuất thần. Lúc nàng ở cách vách, trong lòng hắn bất ổn, cảm thấy lúc nào cũng phải nhìn thấy nàng mới yên tâm. Bây giờ người đã ở đây rồi, hắn có thể làm gì được đâu.
Thoáng quay đầu, hắn liền cẩn thận chú ý đến nàng, sợ nàng lỡ như chưa ngủ, hoặc là ngủ chưa sâu, hắn động nhẹ sẽ khiến nàng tỉnh lại. Nàng nghiêng đầu gối lên một cánh tay, hắn phải ngồi dậy mới có thể nhìn thấy khuôn mặt của nàng. Dáng vẻ khi ngủ của nàng đáng yêu như trẻ nhỏ, lông mi cong vút, chiếc mũi thẳng cao, chóp mũi có một lớp mồ hôi mỏng… Hoàng đế cầm lấy chiếc quạt chậm rãi phe phẩy, mái tóc của nàng đã khô rồi, phất phơ trên lưng khó tránh oi bức. Hoàng đế lấy tay vén tóc nàng gọn sang một bên, lại vươn ngón út gẩy tóc mái nàng về một phía.
Vì thế mỗi lần nàng trực đêm đối với Hoàng đế đều là tai hoạ. Lần trước là bắt sâu cho nàng, lần này thì quạt, cô nương này mười tám rồi mà sao vẫn như trẻ con dễ ra mồ hôi thế nhỉ. Đừng nói là bị ốm nhé, hắn có chút lo lắng, nằm ở mép giường ngủ như thế ngày mai sẽ tê nửa người mất.
Hắn đẩy đẩy nàng: “Tề Anh Minh!”
Nàng mấp máy môi: “Gì thế?”
Hoàng đế muốn cho nàng lên giường ngủ nhưng lời đến miệng rồi vẫn không dám lên tiếng. Hắn nghĩ một chút rồi nói: “Khuya rồi, ngươi về Thể Thuận đường đi.”
Nàng mơ mơ màng màng đáp lời: “Nô tì hầu hạ chủ tử.”
Hoàng đế nói: “Trẫm không cần ngươi hầu hạ, người trở về đi.”
Nàng nghe xong liền lảo đảo đứng lên, bởi vì tê chân mà hít vào mấy hơi, cuối cùng ngay cả làm lễ cáo lui cũng chưa đã lảo đảo đi ra ngoài.
Nàng đi rồi, Hoàng đế lại nằm trên giường lăn qua lộn lại, thậm chí còn tưởng tượng nếu để nàng ở lại thì không biết bây giờ sẽ như thế nào. Trong đầu hắn ngổn ngang, lại còn phải giả bộ diễn xuất chính nhân quân tử nữa, đúng là càng ngày càng khó mà.


Bình luận

Truyện đang đọc