THÂM THÂM

Liễu Mê Đình vừa rời đi, Hoa Tự Cẩm lại từ trên lê hoa mộc y đứng lên, hướng ánh mắt về phía tố y thiếu niên đang quỳ trên mặt đất. Hắn lúc này thần thái ngưng trọng, như có tâm sự.

” Hàm tình, làm như vậy ngươi nghĩ đáng giá sao?” Hoa Tự Cẩm hỏi, thanh âm lại có chút mềm nhẹ ” Nếu như ngươi hối hận, ta có thể tìm người khác.”

Thiếu niên ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn Hoa Tự Cẩm. Giữa đôi mắt màu hổ phách lưu động một loại tình tự khó hiểu. Da của thiếu niên màu nâu nhạt, viền mắt sâu thẳm, mũi thẳng, môi rất mỏng lại hơi vểnh lên, lúc không cười đã dung mạo tuyệt sắc, nếu cười lên sợ rằng trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa. Nhưng phong thái của thiếu niên hiện tại không cười, mang một lọai lãnh diễm khiến người khác kỳ vọng, khiến người ta cuồng dại muốn nhìn đến mức thần hồn điên đảo, chờ được thấy một nụ cười say lòng người.

” Ngươi không nói gì, là có ý tứ?” Hoa Tự Cẩm tay xoa xoa mái tóc dài nhu thuận của thiếu niên ” Đang khảo nghiệm tính nhẫn nại của ta sao?”

” Hàm Tình không hối hận.” Thiếu niên tuy nét mặt không chút cảm xúc, nhàn nhạt nói ra, nhưng thanh âm lại như tiếng đàn kỳ ảo, thanh thúy êm tai, tự dưng lại mang theo một luồng mị lực. Kẻ thấp hèn hạ lưu sợ rằng khi nghe thấy âm thanh sẽ liên tưởng ngay đến xuân cung diệu cảnh.*

Hoa Tự Cẩm bỗng nhiên cúi đầu, gương mặt kề bên thiếu niên, nhìn vào đôi mắt màu hổ phách mê người kia: ” Ngươi cũng biết đến tay người nọ, những ngày sau đó tuyệt đối sẽ không khá giả như ở đây.”

Thiếu niên giống như không thể chịu đựng được ánh mắt xuyên thấu nội tâm cậu của Hoa Tự Cẩm, muốn xoay đi, lại bị Hoa Tự Cẩm kéo tóc, khống chế ở chỗ cũ, vô lực giãy dụa. Hắn nhẹ nhàng mở miệng, mi mắt rũ xuống: ” Ta đã không còn lựa chọn khác.”

” Ngươi có thể lựa chọn.” Hoa Tự Cẩm bỗng đề cao âm điệu, xé lớp ngụy trang ôn nhu giả dối vừa nãy, không hề giấu đi hận thù trong lòng ” Hai năm trước, ngươi nên chết đi, ngươi hại nghĩa phụ ta, phụ tấm lòng của hắn, ngươi có chết hơn một nghìn lần cũng không thể bồi đắp cho hắn!”

Thiếu niên nhắm mắt lại, run giọng: ” Là ta có lỗi với hắn, ta sớm đã muốn đi theo hắn.”

” Thật dối trá, khi đó là ai đã quỳ bên chân ta, thỉnh ta lưu lại cái mạng đê tiện của hắn?” Hoa Tự Cẩm cười nhạt: ” Ngươi hiện tại hối hận sao? Muốn đuổi đến cõi âm tiếp tục hại hắn phải không? Ta sẽ không cho ngươi thực hiện!”

Thiếu niên im lặng, lông mi dài khẽ run, nét mặt hiện hữu một loại thống khổ tuyệt vọng.

” Đừng giả vờ thương cảm!” Hoa Tự Cẩm hung hăng nói ” Ngươi đã chọn giúp ta làm chuyện này để đền tội, ta sẽ cho ngươi cơ hội lần này. Nếu việc này thành công, ta sẽ đem tro cốt của ngươi đổ trên mộ của nghĩa phụ.”

” ngươi đáp ứng ta, nhất định không thể đổi ý.”

” Để xem ngươi làm thế nào.” Hoa Tự Cẩm ngoài miệng nói cho có lệ, trong lòng từ lâu đã quyết định, đến lúc đó nếu Hàm Tình có chết, hắn sẽ đem xương cậu chà xát thành tro bụi, đem tro bụi đổ cách xa nghĩa phụ, để bọn họ trọn đời không thể gặp lại. Hắn không thể dễ dàng tha thứ cho cái tên nam xướng Hàm Tình ti tiện kia tiếp tục làm cám dỗ nghĩa phụ hắn, mặc kệ dùng phương thức nào cũng không thể, tuyệt đối không thể!

Hàm Tình không biết những ý niệm trong lòng của Hoa Tự Cẩm, cậu chỉ nghĩ rằng không bao lâu nữa sẽ được giải thoát.

” Ngày mai ngươi phải đi, đêm nay hãy đi hầu hạ Cát đại gia đi, để bọn họ khỏi nhớ thương” Hoa Tự Cẩm phân phó một câu.

Hàm Tình chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh. Cát đại gia kia kỳ thực là mặt người dạ thú, rất thích bạo lực máu tanh, đem người ta hành hạ đến thương tích đầy mình tiên huyết nhễ nhại lại càng thêm hưng phấn, hơn nữa hắn phát tiết xong còn gọi thủ hạ của hắn đến làm tiếp. Tiểu quan rơi vào tay hắn thường thường sau một đêm đã thành phế nhân, giữa thống khổ luân bạo mà chết.

Hàm Tình không biết bản thân có phải đặc biệt may mắn không, đã hầu hạ Cát đại gia ba, năm lần, tuy rằng mỗi lần đều hấp hối thế nhưng cuối cùng vẫn có thể sống. Sau đó cậu mới hiểu ra, là Hoa tự Cẩm không muốn hắn chết nhanh như vậy, muốn nhìn thấy cậu đau khổ, luôn nghĩ biện pháp cứu sống cậu. Cậu sớm biết lúc đó chọn sống so với chết còn thống khổ vạn lần, thế nhưng cậu còn chưa hoàn thành hết trách nhiệm, cậu chính miệng đáp ứng Hoa Phùng Thì, cho nên cậu không thể chết được.

Trong Doanh Tụ các có rất nhiều gian phòng xa hoa, khinh sa mạn trướng(màn lụa mỏng) mỹ tửu giai nhân, thi thư văn nhã, ca vũ thăng bình. Thế nhưng Cát đại gia mỗi lần tới đây đều thuê một căn phòng rất đặc biệt. Nơi này khác hòan toàn các gian phòng kia, phía sau viện có một góc hoang vắng. Từ bên ngòai nhìn vào không đặc biệt lắm, chỉ là cảm thấy so với các phòng ốc khác, tường có dày hơn một ít, cửa rất nhỏ, bình thường đại môn đóng chặt, rất ít người ra vào.

Mở cửa phòng ra, một phen hoảng hốt.

Bên trong phòng có thảm xanh, có lẽ là do máu loãng bị nhuộm quá lâu, nên đã chậm rãi chuyển thành màu hồng. Bốn vách tượng treo đầy những chiếc roi da thiết liên* dài ngắn đều đủ, trang trí ngoại trừ cái bàn ra, còn lại đều những dâm cụ cổ quái. Chẳng hạn có hình dạng giống như hài đồng đang chơi đùa lắc lư chơi ngựa gỗ, để người ta cưỡi ở giữa, một cánh tay to dài nổi lên,

phía trên được bao bởi lớp da sắt gập ghềnh. Còn có một mộc lung(lồng gỗ), phía trên treo ngược một lưỡi dao đầy gai, phía dưới lại có một cây thiết bổng đầu nhỏ thân thô, người nếu bị nhốt ở bên trong, tay chân sẽ bị cố định hai bên vòng sắt, mật huyệt ở hạ thân bị cưỡng chế nhắm ngay trên thiết bổng. Để tránh bị lưỡi dao đâm xuống, thụ hình nhân(người chịu hình) chỉ có thể ngồi chồm hổm một nửa, như vậy lại cực kỳ hao tổn thể lực, ngồi chồm hổm không bao lâu, hai chân sẽ chống đỡ không được, ngồi vào trên thiết bổng, thân thể bị thiết bổng tùy ý chậm rãi xuyên qua. Thi hành nhân ngồi ở một bên nồng nhiệt thưởng thức, chờ thân thể của thụ hình nhân hòan tòan rơi xuống, rút người đó ra khỏi thiết bổng, tiếp tục làm lại từ đầu, khi thụ hình nhân đứng thẳng phải theo nhịp nhắm xuống, bằng không hai ba lần sau sẽ hôn mê.

Tư vị của ngựa gỗ cùng mộc lung, Hàm Tình đã hưởng qua hơn một lần, trên thực tế, phòng này đối hắn bất quá cũng đã quen thuộc, đây là bố trí đặc biệt của Hoa Tự Cẩm, dùng để hành hạ cậu. Hai năm nay, Phân nửa thời gian của Hàm Tình đểu ở trong phòng này, những ngày còn lại, cậu đều nằm ở sài phòng đơn sơ của mình, thân đầy thương tích, hôn mê bất tỉnh.

Có lẽ Hoa lão bản lo lắng Hàm Tình ngày mai sẽ chạy trốn, nên đặc biệt ám thị cho Cát đại gia, đêm nay, Cát đại gia ban đầu hạ thủ cũng nhẹ nhàng, ngựa gỗ cùng mộc lung đều không dùng đến.

Mặc dù vậy, Hàm Tình vẫn bị những trận roi như bão làm cho hôn mê ba lần. Cát đại gia dùng rất nhiều phương pháp để cứu tỉnh cậu, dùng kìm sắt nhổ móng tay cậu, dùng cương châm(kim thép) đóng xuyên gan bàn tay bàn chân cậu, dùng thiết bổng nhúng nước ớt đâm qua hạ thể cậu, Hàm Tình từ trong hôn mê cảm thấy đau nhức đến tỉnh, yên lặng chịu đựng sự hành hạ tệ hại.

Sau đó, cái miệng của cậu cùng hạ thể đều bị người ta thô bạo xâm nhập, thường là trên một người vừa đạt đến dục vọng sẽ ly khai, cậu chưa kịp thở, đã bị người khác tiếp tục nhanh chóng tiến nhập. Hít thở không thông, cảm giác bị xé rách tê dai, cậu sớm đã tập thành thói quen, thân thể đau đớn cũng không bằng nỗi bi thương trong lòng.

Cậu từ lâu đã vứt bỏ sự tôn nghiệm của con người, tâm cậu … hai năm trước sớm đã chết. Vì sao hiện tại cậu vẫn cảm thấy trong lòng mình đau nhức? Đau đến nỗi khiến cậu không thể chịu đựng, hận không thể mau chóng chết đi.

Cậu nhớ không được vì sao bản thân có thể sống qua đêm đó, chỉ loáng thoáng cảm thấy Cát đại gia cùng thủ hạ ly khai khỏi phòng, sau đó lại có người tiến vào, mở miệng của cậu ra, bỏ vào một viên dược hòan. Thuốc có khả năng bảo vệ tâm mạch của người, song song cũng làm cho người thanh tỉnh, không thể mê man. Khi thanh tỉnh sẽ phải thưởng thức tư vị thống khổ, ngay cả mất đi tri giác thì quyền lợi vẫn bị cướp đoạt.

Những người đó thô bạo đem thân thể xích lõa đầy vết thương của Hàm Tình ra khỏi phòng, kéo đến miệng giếng, dùng nước giếng băng lãnh tẩy trừ thân thể hắn, từ khoang miệng đến trong trong ngoài ngòai thân thể đều tỉ mỉ vô cùng, một chút cũng không thể để ý đến nỗi đau đớn mà Hàm Tình phải chịu đựng, giống như đã hoàn tòan biến thành một thứ đồ vật vô giác.

Tẩy trừ xong, những người đó ở trên người Hàm Tình kiểm tra những vết thương lớn, qua loa lau một ít cầm máu cũng không dùng thuốc mỡ giảm đau, cũng không băng bó, chỉ dùng tố y mỏng manh bao lấy người cậu.

Rốt cục cũng kết thúc dày vò, có người lấy ra một bộ thiết khảo (còng tay sắt) cài cho Hàm Tình, chăm chú giam giữ cổ tay nhỏ gầy, gai nhọn trong thiết khảo cắm vào da thịt.

Trên thiết khảo này còn có một đọan thiết liên, Hàm Tình bị người ta nắm lấy đọan thiết liên, kéo đến một chiếc xe ngựa.

Lúc này sắc trời mờ mịt, phải khởi hành rồi. Lại không biết con đường phía trước có hay không cũng đau khổ mù mịt như bây giờ…

Chú thích:

* xuân cung diệu cảnh: hắc, chư vị tự hiểu nga:X

*chảy lãnh hãn*

Bình luận

Truyện đang đọc