THÂM THÂM

Khi sắc trời dần tối, xa xa trông thấy một mảnh khói bếp, nghĩ đó là thôn trấn.

Cửa thôn có con sông, mặt sông không rộng, gần đó chỉ có một hòn cầu đá liên hệ hai bờ sông, nếu là muốn nhập thôn ngủ thì nhất định phải qua cầu đá.

A Đức xin ý kiến: ” Liễu công tử, chúng ta đêm nay ở trước thôn trấn nghỉ ngơi hay sao?”

Liễu Mê Đình tính toán một chút, thân thể thiếu niên kia hiển nhiên không thích hợp đi suốt đêm: ” Được rồi, chúng ta ở phía trước thôn tìm một khách sạn bình thường nghỉ ngơi một đêm.”

Xe đi nhanh đến đầu cầu, trước mặt gặp gỡ một đội ngũ đón dâu đang nhiệt liệt từ bờ kia qua cầu. Hơn ba mươi người, ai cũng mặc đồ đỏ đeo lụa đỏ, thổi sáo đánh trống rất náo nhiệt. Nhìn cái màn đón dâu khoa trương kia, phỏng chừng là một kẻ nhà giàu đang đi ngọai thôn cưới dâu.

Lễ cưới lễ tang đều có giờ lành cùng những điều kiêng kỵ, nếu như trước mặt gặp người đi xe đón dâu, thì nhất định phải nói nhường đường. Liễu Mê Đình thông tình đạt lý, hơn nữa cũng không chờ đến nửa khắc, đã phân phó A Đức xuống xe nói, để đội ngũ đón dâu qua cầu trước.

Tân lang quan khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, dung mạo tựa như Phan An, nhã nhặn tuấn tú, mặc một thân cát phục đỏ thẫm, ngồi trên con ngựa cao. Ban nãy nhìn không rõ, chờ khi qua kiều, A Đức bỗng giật mình nói: ” Liễu công tử, tân lang kia rất giống lão gia ta.”

” Thực sao? Ngươi không nhìn lầm chứ?” Liễu Mê Đình hoài nghi nói ” Trong thiên hạ, tướng mạo giống nhau cũng không phải chuyện kỳ lạ gì.”

” Tiểu nhân cũng nghĩ thế. Nhưng dáng dấp của tân lang kia thực sự quá giống, tuổi tác cũng không khác lắm. Ai, nếu như không phải lão gia ta đã qua đời, tiểu nhân rất khó tin tưởng trên đời này cư nhiên lại có hai người giống nhau.

Liễu Mê Đình trêu chọc: ” Cũng có thể là huynh đệ từ nhỏ lạc mất của lão gia ngươi. Nếu như lớn lên giống, ta coi như là có phúc mắt, có thể nhìn thực dung của Hoa Phùng Thì a.”

Để đội đón dâu đi qua, A Đức vừa cảm thán vừa đưa xe qua cầu đá, vào đến làng.

Ở trước thôn hỏi thăm một chút mới biết thôn này không lớn, chỉ có một khách sạn trên đường này.

Thôn dân khéo nói mến khách, ngoại trừ nói cho bọn họ nghe vị trí của khách sạn, còn đơn giản giới thiệu một vài tình huống trên trấn, cuối cùng còn nói vài câu: ” Các ngươi ở ngòai trấn có phải vừa gặp một đội đón dâu không? Náo nhiệt a!”

” Đúng vậy, là một kẻ có tiền ở trấn các ngươi cưới vợ sao?” Liễu Mê Đình trong lúc vô tình hỏi một câu “Tân lang làm gì thế?”

” Việc này còn mới a. Tân lang kia là một người nghèo may vá trên trấn ta, khổ khổ nhọc nhọc làm nửa đời mới gom được chút tiền cưới vợ, cùng một khuê nữ của thôn lớn đính hôn, vốn ra muốn tiết kiệm bạc, mua một con lừa chở mình đón dâu, ai ngờ hai ngày nay có một cổ đội, hai mươi người, nói là mới vừa thành lập, miễn phí vì hắn tổ chức đón dâu, chỉ là muốn ở thôn này mở rộng sức ảnh hưởng. Đột nhiên có một việc may vậy làm sao không đồng ý? Vội vàng đáp ứng không ngừng. Ta nói tiểu tử này quả nhiên là được tổ tiên tích đức…”

Thôn dân vẫn đang thao thao bất tuyệt, Liễu Mê Đình bỗng nhiên tâm sinh dự cảm bất hảo. Hắn lập tức nhảy xuống phía sau xe ngựa, vén mảnh vải thùng xe lên, chỉ thấy bên trong thùng xe trống không, Hàm Tình không biết đã đi đâu. Cọng thiết liên nối trên thiết khỏa của Hàm Tình được cố định trên thanh gỗ cũng không thấy bóng dáng. Tách xích ra, cướp người đi, làm được một cách yên lặng không tiếng như thế, võ công cùng trí tuệ của địch nhân nhất định không tầm thường.

Liễu Mê Đình tòan thân đầy mồ hôi lạnh. Họ cướp đi khi nào? Vì sao phải làm thế? Chẳng lẽ đây là giang hồ ân oán mà Hoa Tự Cẩm trước đó nói cho? Vừa rồi lúc nãy đã thất thần lắng nghe A Đức nói tân lang kia có vẻ giống Hoa Phùng Thì. Bọn họ cho xe dừng lại, đội đón dâu đã hoàn toàn hấp dẫn bọn họ, nếu có người nhân cơ hội đó mà hạ thủ thì cơ hội thành công cũng tương đối lớn. Đúng, vấn đề nhất định là ở đây. Hắn trở về bên A Đức, cúi người nói nhỏ: ” Không thấy Hàm Tình, ta hòai nghi đội đón dâu vừa nãy có kỳ quái, ngươi đến trước khách điếm chờ, ta đi tìm hắn.”

Hàm Tình trong xe nửa tỉnh nửa mê, mơ hồ nhìn thấy gương mặt quen thuộc, giống như Hoa thúc thúc của cậu, cậu muốn mở miệng gọi, nhưng yết hầu lại đau rát phát không ra âm.

Người kia chặt đứt thiết liên, đem Hàm Tình ôm ra xe, phi thân rời đi. Trên thân người kia có một lọai khí tức khiến kẻ khác cảm thấy yên ổn, đem Hàm Tình từ trong thùng xe giải thoát đi. Hàm Tình nhắm mắt lại, tựa hồ đang nhớ đến trước đó, khi cậu phiền toái bất an vào ban đêm, Hoa thúc thúc cũng ôm cậu như vậy, thi triển khinh công bay cao trên lầu các, ở trên nóc nhà ôm cậu ngắm sao.

Đau đớn, đem Hàm Tình từ trong mộng đẹp tóm về thực tế. Cậu bị đánh ngã xuống lớp đá lạnh lẽo, nỗi đau trên người tựa hồ tản ra, suy yếu đến mức căn bản vô lực mở mắt.

” Róc rách! Róc rách!” vài bát nước muối rơi xuống, thân thể của Hàm Tình bị kích thích, không nhịn được mà run lên. Có người kéo tóc của Hàm Tình, khiến cậu phải ngẩng đầu lên.

” Tiểu tử, tỉnh lại, đừng có giả bộ! Mau trả lời vấn đề của bọn ta, để ngươi thỏai mái một chút.” Một hắc y nhân mang khăn đen che mặt, cầm trong tay một cây roi da, nâng cằm của Hàm Tình lên hỏi.

” Lão tam, đừng cùng hắn nói những lời vô ích, hỏi mau!” Tên còn lại nhịn không được chen vào, trang phục của hắn cũng là một thân hắc y, khăn đen che mặt. Trên thực tế, bốn người trong phòng đều vận y phục như thế.

Hàm Tình hòan tòan không rõ tình trạng hiện tại, là A Đức sao, hay là Liễu công tử, hay là Hoa Tự Cẩm? Thanh âm cũng không giống a.

” Tiểu tử, ngươi có phải là nhi tử của Hàn Hòai Dự?”

Hàn Hòai Dự là ai? Hàm Tình cố gắng nhớ lại. Hoa thúc thúc trước đây từng nói, phụ thân của mình họ Hàn, cậu nên gọi là ‘Hàn Tình’ chứ không phải ‘Hàm Tình’. Hoa thúc thúc không nói cho cậu biết tục danh của phụ thân, chỉ mơ hộ lộ ra chút ý tứ, đại khái nói phụ thân cậu nguyên là một người trong võ lâm, bởi vì nhất thời lầm lỗi giết sư trộm bảo vật nên bị truy giết tạ tội. Hoa thúc thúc còn nói, phụ thân hiện tại vẫn bị giang hồ nhân sĩ truy sát, cho nên vì sự an toàn của Hàm Tình, Hoa thúc thúc không tiết lộ thân phận thực của cậu ra với bất kỳ ai, cho dù là những người ở Thủy Vân gian cũng chỉ biết Hàm Tình là huyết mạch duy nhất còn lưu lại từ một người huynh đệ của Hoa thúc thúc, những người khác lại luôn cho rằng Hàm Tình mãi chỉ là một nam sủng. Hàm Tình khi đó căn bản không quan tâm người khác nghĩ cậu ra sao, huống chi cậu vốn xuất thân từ nhạc phường, đã quen bị người ta khinh ghét. Cậu cho rằng chỉ cần một mình Hoa thúc thúc thương cậu là đủ, đối cậu tốt, cậu đã phi thường thỏa mãn. Từng nguyện vọng của cậu Hoa thúc thúc đều chăm chú lắng nghe, khi cậu buồn chán phiền muộn, Hoa thúc thúc lập tức biến ra vô số trò dỗ dành khiến cậu hài lòng, khi cậu bị ủy khuất, Hoa thúc thúc sẽ lập tức thay cậu giải quyết. Quá khứ đau xót dần dần bị lãng quên, cậu thậm chí không hề mong muốn ngày mai sẽ đến, cậu nghĩ hiện tại, chính mình đã là người hạnh phúc nhất thế gian. Đáng tiếc mộng đẹp không dài, mộng đẹp dễ tỉnh, bốn nam, hạnh phúc của họ chỉ duy trì được bốn năm. Hoa thúc thúc qua đời, hạnh phúc của Hàm Tình mất đi cột trụ, hòan toàn sụp xuống.

Bọn họ hỏi Hàn Hòai Dự có phải là phụ thân của mình không? Hàm Tình kỳ thực rất muốn biết vấn đề này, đáng tiếc vô lực nói.

” Đừng hỏi nữa, tin tức người kia cung cấp nhất định không sai. Tiểu tử này nhất định là nghiệt chủng của Hàn Hòai Dự. Chúng ta nhanh lên hỏi vào trọng điểm! Vạn nhất bị Liễu Mê Đình tìm đến lại không hay.”

” Nói, võ công bí tịch do tên Hàn kia trộm đang giấu ở đâu?” Lão tam ép hỏi.

Đúng rồi, Hàn Hòai Dự hẳn là phụ thân của mình. Phụ thân đánh cắp một quyển võ công bí tịch sao? Nương chưa từng đề cập qua vấn đề này, Hoa thúc thúc cũng chưa từng nói đến. Cậu làm sao biết được nơi đâu? Không khỏi cười khổ một cái.

” Còn cười!” Lão tam nhịn không được quất cây roi dài, khẽ đạo cổ tay hung hăng đánh vào người Hàm Tình.

” …. Ô…” Tiếng rên rỉ nho nhỏ từ trong miệng Hàm Tình tràn ra, cậu đau đến co quắp lại.

Lão đại nói: ” Nguyên lai tiểu tử này không phải câm điếc, ta nhìn hắn nhất định biết, chính là không chịu nói. Lão nhị, lão tam, các ngươi mau để hắn chịu chút đắng cay!”

Một bên Lão tứ bỗng nhiên dùng giọng âm trầm nói: ” Tiểu đệ thấy đầu khớp xương của tên này rất mềm, trên người hắn vốn đã mang theo vô số vết thương, phỏng chừng đã từng bị người ta ép hỏi qua, thế nhưng không có kết quả. Ta nghĩ hình phạt tương tự đối hắn không có tác dụng.”

” Lão tứ, ý của ngươi là…” Lão nhị không hiểu hỏi.

” Nhị ca, người nọ không phải nói tiểu tử này chuyên hầu hạ nam nhân sao? Tiểu đệ có lọ xuân dược từ Tây Vực làm ra, hiệu quả siêu cường, tam trinh cửu liệt* chỉ cần ăn vào cũng sẽ biến thành dâm phụ dâm oa. Chúng ta không bằng thử xem?”

Lão đại khinh miệt nói: ” Ta đối nam nhân không có hứng thú.”

” Huynh đệ chúng ta đương nhiên không mê lọai này, hơn nữa tiểu tử kia chẳng biết đã bị bao nhiêu người thượng qua, dơ bẩn thấp hèn, làm sao thích hợp hầu hạ chúng ta? Cho hắn ăn xuân dược, buộc hắn nói ra bí mật giúp chúng ta, rồi tìm đại một dã cẩu thượng hắn, giúp hắn giải trừ dược, có được không?”

” Hảo, tứ đệ ngươi thông minh.”



P.s: Ta thích nhân thú tính giao, thế nhưng là thích lang/nhân – báo/nhân. Tuyệt nhiên không thích cẩu *khóc nức nở*

Chú thích:

* tam trinh cửu liệt: đại loại là trong trắng mà mạnh mẽ.

Bình luận

Truyện đang đọc