THẦN CẤP KẺ PHẢN DIỆN

Người mưa rớt cái phịch, mở hai tay, chợt cuốn dòng nước mưa đang trút ầm ầm thành hai dòng rắn nước, liều chết lao về phía La Hồng.  

Vậy mà gã lại hoảng sợ phát hiện, cái bóng của mình như trở thành trói buộc đáng sợ nhất trên đời, siết thân thể gã chặt đến không thể chặt hơn, làm gã muốn nhúc nhích một chút cũng chẳng được.  

Đây là loại năng lực gì vậy?  

Người mưa hoảng sợ.  

Chỉ trong thoáng chốc, bên người gã đột nhiên xuất hiện một vạt áo trắng bay phấp phới, La Hồng đeo mặt nạ Tà Quân, nét cười sắp tràn ra khỏi mặt.  

Trường đao kiếm khí xếp chồng trong tay vung lên.  

Máu hòa vào nước mưa, người mưa bị chém đứt một cánh tay, hét lên thảm thiết, cũng không thể tiếp tục duy trì hình dạng hoá trang được nữa.  

Hóa thành một tiểu đồng mặc y phục dạ hành.  

"Là nó!"  

Lạc Phong vừa thấy mặt tiểu đồng, tròng mắt hơi đổi.  

Ông ta nhìn Văn Thái phó xa xa uống trà xơi nước xem kịch, đây cũng là thủ đoạn của Văn Thái phó à?  

Có hơi bị đê hèn đấy.  

"Lão Lạc, ngươi biết ai phái nó tới à?"  

La Hồng đeo mặt nạ Tà Quân, cảm ứng được vẻ mặt Lạc Phong biến hóa, quay đầu nhìn.  

Lạc Phong hơi do dự, gật đầu.  

Khóe miệng La Hồng vẽ lên một độ cong lạnh lùng.  

Mười luồng kiếm khí được rót vào trường đao, phóng đi, phập một tiếng... máu bắn ba thước.  

Tiểu đồng bị đóng đinh trên tường thành, không thể tin nổi.  

Nếu Lạc Phong đã biết chủ mưu đằng sau, giữ nó đâu còn ý nghĩa gì nữa?  

Thằng bé này muốn gạt hắn xuống hố vạn kiếp bất phục nên La Hồng xuống tay mà chẳng có chút do dự nào.  

Trên cổng thành, không khí tĩnh mịch.  

Tiểu đồng chết, bị La Hồng thẳng tay đâm cho một đao mà chết, sự quyết đoán này, sự ngoan tuyệt này... Làm lòng người run sợ.  

Bọn họ cũng biết, dù tiểu đồng này có chết rồi vẫn chưa hết tột, bởi lẽ, phiền phức kế tiếp của La Hồng, cũng không hề nhỏ.  

...  

Trên sườn núi.  

Huân hương vẫn thơm như thế, chỉ có người pha trà đã là cảnh còn người mất.  

Vân Thiên Hành ngồi trên ghế bành, gương mặt già nua chậm rãi ngẩng lên, nhìn về phía cổng thành, nơi đó...  

Ông ta thấy La Hồng cầm đao chọc chọc thi thể tiểu đồng nhìn sang như đang khiêu khích rồi quăng xuống từ trên cổng thành, đập vào vũng nước đọng dưới cổng thành, nát nhừ.  

Vân Thiên Hành vẫn bình tĩnh, chỉ có đáy mắt hơi gợn sóng.  

Gợn sóng một thoáng rồi mau chóng mất tăm, hóa thành nước đọng lạnh căm căm.  

....  

Ầm!  

Hệt như đất bằng dậy sấm.  

Đông tây nam bắc, khắp cả phương hướng, khí cơ mạnh mẽ ngút trời.  

Có tiếng cười lớn xé rách màn mưa.  

Một vị đạo nhân ngự không từ sườn núi Bắc Địa, tay cầm phất trần, lóe lên mấy cái đã xuất hiện trước cổng thành.  

Chiếc thuyền cô độc Nam Bộ dựng ngược, cuốn nước chảy như rồng cuộn, một bóng người mặc áo dài đen, tà sát thấu tận trời xanh, hóa thành hắc tuyến, phút chốc đã tới gần cổng thành huyện An Bình.  

Phía Nam, hàng loạt gốc cây cao chọc trời gãy ngả đổ nghiêng, một bóng người vạm vỡ lao xuống.  

Ở nơi khác, có một người Hồ giương cung nhắm vào cổng thành, nơi mũi tên hướng đến, nước mưa trút xuống bị bóp méo.  

Trên cổng thành.  

La Hồng đeo mặt nạ Tà Quân, cảm nhận được sát khí làm lông tơ hắn dựng đứng.  

Tưởng như cả thế giới đều muốn giết hắn!  

Đây là sát khí của cường giả cao phẩm sao?!  

...  

Trên bầu trời, thanh y đón gió mà bay.  

Một kiếm của Trần quản gia đẩy lui một kích của Vương Thương Viên Thành Cương, mặt mày phủ băng.  

Viên Thành Cương lại thu thương đứng yên, nghiêng đầu, không tiếp tục công phạt.  

"Ngươi đi đi, lòng ngươi không ở đây, không cần tiếp tục nữa."  

Viên Thành Cương nói.  

Trần quản gia nhìn Viên Thành Vương một cái, khẽ gật đầu.  

Giây tiếp theo, quay đầu về phía cổng thành huyện An Bình, quát một tiếng như sấm nổ.  

"Ai dám!!!"  

Cổ kiếm Địa Giao như sống lại, ngự kiếm lao vun vút, đạt đến cực điểm thế gian.  

Viên Thanh Cương ôm ngân thương, gò má tựa trên thân thương, nghiêng đầu, tai hướng về huyện An Bình.  

Nghe thấy tiếng quát của Trần quản gia, thở dài, có phần thương cảm.  

...  

Trên cổng thành huyện An Bình.  

Lạc Phong bị đè đến gần như không thở nổi.  

Không chịu được run rẩy.  

"Chư vị! Đây là biên giới Đại Hạ, tại hạ là sứ giả của Đại Lý tự, người này được Đại Lý tự bảo hộ!"  

Khí huyết Lạc Phong hóa thành giáp, đứng im hồi lâu ở cổng thành, gầm lên.  

Đạo nhân bay trên trời cao lại sửng sốt cười to: "Nếu là Từ Thiếu Khanh của Đại Lý tự tự mình đến, lão đạo sẽ trả cho mấy phần mặt mũi, ngươi... thì thôi.”  

Câu nói vừa thốt ra xong.  

Đạo nhân hất phất trần một cái, lại như Cửu Thiên Ngân Bộc, bay thẳng xuống.  

Cây phất trần kia ẩn chứa uy năng khủng khiếp, tưởng chừng sẽ đập vỡ cả cổng thành, nghiền nát luôn cả La Hồng!  

Trên cổng thành, La Hồng đã lấy ra phần thưởng của sách da người, Địa Tạng Đoạt Hồn đan, sẵn sàng cho vào miệng bất cứ lúc nào, đánh cược hết vận may vào lần này.  

Bỗng nhiên.  

Cửu Thiên Ngân Bộc chảy ngược.  

Lão đạo biến sắc, một thanh kiếm cổ lao từ trên trời xuống, cắm vào bùn lầy trước cổng thành.  

Trên chuôi kiếm, Trần quản gia mặc thanh y đứng lặng.  

"Đáng tiếc chỉ có bốn Nhất phẩm. Nhưng Đại Sở, Đại Chu, Kim Trưởng Vương Đỉnh còn cả Thiên Địa Tà Môn... Một lúc chết hẳn bốn Nhất phẩm, chắc không chỉ đau tim thôi đâu."  

Trần quản gia bật cười.  

Mặt ông toát ra vẻ ung dung, như thể đã kìm chế rất nhiều ngày, cuối cùng vào giờ khác này, được giải phóng.  

Ông đang đợi, vẫn luôn đợi.  

Đến bây giờ, đợi được bốn Nhất phẩm.  

Dù có tiếc nuối, nhưng cũng vậy thôi, tất phải xuất kiếm.  

Đánh với Viên Thành Cương một trận cũng chỉ để làm nóng người, kiếm của ông, giờ mới ra khỏi vỏ.  

Ong!  

Mưa đang trút ầm ầm cũng ngưng lại, hàng ngàn hàng vạn hạt mưa lơ lửng trên không trung.  

Thanh y bị dòng khí chảy ngược bất ngờ đánh mạnh làm rối hết nếp, mái tóc Trần quản gia phút chốc hóa thành màu trắng.  

Khóe miệng lại treo nụ cười hăng hái.  

Trần quản gia làm trung tâm, từng luồng kiếm khí xung quanh nháy mặt phóng từ mặt đất lên trời cao, hết như núi lửa phun trào.  

Đất bằng dậy sấm!  

Trước huyện An Bình, trong phạm vị mười trượng, hai mươi trượng, ba mươi trượng đều kiếm khí cuồn cuộn xông lên trời.  

Khí cơ rớt xuống Nhị phẩm đã trở lại Nhất phẩm, thậm chí còn chọc thủng cách trở trời đất, chẳng khác gì Lục Địa Kiếm Tiên!  

Cổ kiếm ra khỏi vỏ, là một thanh kiếm sắc lạnh chói mắt  

Một kiếm, hai kiếm, ba kiếm...  

Bảy kiếm, tám kiếm, chín kiếm!  

Kiếm khí cuồn cuộn như sóng ngập cả trời, bốn tên cao thủ Nhất phẩm hít khí lạnh, chớp mắt tiếp theo, chạy về phía lầu trên tường thành, mau chóng rút lui.  

Không biết từ bao giờ, sau lưng Trần quản gia có một con bạch long mờ ảo mênh mang chiếm giữ.  

Chín kiếm hóa rồng!  

Một kiếm được nhẹ nhàng vung lên.  

Bốn tên cao thủ Nhất phẩm, gần như vận hết sức bú mẹ, vắt chân lên cổ mà chạy.  

Rồi cuối cùng vẫn bị trường long màu trắng thôn phệ, ho ra máu, bốn tên cao thủ như sao rơi xuống đất, giây lát đã tắt thở chết ngắc.  

Mây đen dày đặc tản ra, ánh mặt trời chiếu rọi.  

Nam Lý Đình.  

Viên Thành Cương ôm kiếm, ánh mắt trống rỗng, nhìn kiếm khí bạch long vắt ngang vòm trời, ngẩn ngơ.  

Trên sườn núi.  

Vân Thiên Hành đứng bật dậy, ghế bành đổ xuống đất, dính bùn lầy, ông ta nhìn chằm chằm bạch long mờ ảo trước cổng thành, bỗng dưng phá lên cười.  

"Cửu Kiếm Hóa Long! Hay cho một Cửu Kiếm Hóa Long! Ta đi chuyến này không uổng công!"  

Đùng đùng đùng...  

Bỗng nhiên.  

Vân Thiên Hành đang cười to im bặt.  

Ông ta nhìn nước đọng trên mặt đất, mặt đất đang không ngừng run rẩy, gợn sóng lăn tăn.  

Sắc mặt ông ta liên tục thay đổi mấy lần, lao vào màn mưa, hoảng hốt chật vật chạy trốn như gặp quỷ.  

Không chỉ ông ta, vào giờ phút này, đám nhân sĩ giang hồ xung quanh huyện An Bình đang xem trận chiến cũng rợn hết cả tóc gáy.  

Bọn họ chạy tứ tán rồi rất nhanh sau đó lại tuyệt vọng lùi lại.  

Tiếng vó ngựa rầm rập, đạp nước tung tóe, một đoàn kỵ binh đông nghìn nghịt chạy tới từ bốn phương tám hương, hệt như mây đen âm trầm không chỗ hở.

Bình luận

Truyện đang đọc