THẦN CẤP KẺ PHẢN DIỆN


Đại thiện nhân nhìn có vẻ rất chân thành dễ bị ăn hiếp, thế mà lại là tà ma giết người không gớm tay giả thành.
La Hồng nghiêng ngả bò dậy từ trên đất.
Vết thương trên bả vai vẫn không ngừng chảy máu.
Bây giờ mục đích của La Hồng không còn là phá hư văn hội nữa, mà là nghĩ cách làm sao sống sót qua khỏi tình huống nguy hiểm này.
Cứng rắn cầm một cái chân ghế gãy trên đất lên, dùng cái này làm kiếm.
“Ta sẽ dùng một lần bạo phát lớn thu hút sự chú ý của Hồ Chỉ Thủy...!Rồi gọi Tà Ảnh Địch Sơn ra tập kích hắn.”
Đôi mắt La Hồng lấp loé, suy tính trong lòng.
Uy lực từ kiếm khí của hắn rất mạnh mẽ, nếu hội tụ tất cả kiếm khí trong kinh mạch hắn lại thành một kích, có lẽ có thể thu hút được lực chú ý của Hồ Chỉ Thủy.
Không có thời gian suy nghĩ nhiều nữa, đây cũng là cơ hội duy nhất của La Hồng.
Tâm thần khẽ động.
Kiếm khí trong kinh mạch của La Hồng bắt đầu mãnh liệt phun trào, toàn bộ đều dồn hết vào chân ghế...
Một đạo, hai đạo, ba đạo...
La Hồng không ngừng tích tụ kiếm khí chồng chất vào trong chân ghế, làm trên chân ghế bắt đầu có vết rạn nứt.
Trên vạt áo trắng nhuốm máu bị kiếm khí khuấy động bắt đầu có gió nhẹ phất phơ bay lên.
Vẻ mặt tươi cười của Hồ Chỉ Thủy bắt đầu xuất hiện nét kinh ngạc.

“Thiên phú kiếm thuật của kẻ này thật đúng là yêu nghiệt, thật sự có thể gia tăng thêm kiếm khí, tự sáng tạo ra chiêu kiếm...!Khả năng chịu đựng của kinh mạch lại cực kỳ lớn, nếu chỉ sơ suất một chút thôi, kinh mạch liền bị hủy hết! Căn cơ tu hành coi như đứt đoạn!”
Hồ Chỉ Thủy cũng không phải là loại không biết nhìn người.
Cho nên, gã bắt đầu nghiêm túc.
Trong cơ thể của La Hồng còn lại năm đạo kiếm khí chưa gia tăng.
Rốt cuộc, La Hồng chịu không được, nếu còn không phóng ra đạo kiếm này...
Sợ là hắn sẽ bị kiếm khí đâm chết!
Áo trắng phất phơ, La Hồng di chuyển một bước, thân thể lao xuống.
Cầm kiếm, chĩa thẳng vào Hồ Chỉ Thủy.
Hồ Chỉ Thủy cầm quải trượng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm La Hồng, một kiếm này của La Hồng...!Có đến năm đạo kiếm khí chồng lên nhau.
Đây là Kiếm tu Cửu phẩm?
Mạnh như thế sao?!
Bình thường Kiếm tu Cửu phẩm muốn chém ra năm đạo kiếm khí cũng đã khó khăn, kẻ này lại có thể gia tăng thêm năm đạo kiếm khí.
Nhưng mà, gã cũng chẳng cảm thấy có vấn đề gì to tát cho lắm, gã có thể dùng sức mạnh nghiền ép chết La Hồng.
Đối với gã mà nói, La Hồng chỉ đang thoi thóp giãy chết mà thôi.
Trên gương mặt thân thiện của Hồ Chỉ Thủy lộ ra một nụ cười lạnh lùng: “Muốn trở mình? Ngươi lấy tư cách gì?”
“Chỉ bằng một kiếm này?!”
Vẻ mặt La Hồng lạnh lùng nghiêm túc, vẫn tiếp tục đâm xuống, không thèm trả lời câu nói mỉa mai của Hồ Chỉ Thủy.
Nhưng Hồ Chỉ Thủy không phát hiện, lồng đèn toả sáng phía sau lưng gã đang kéo dài ra một chiếc bóng...
Một cái bóng đen thùi...!Lẳng lặng ngóc đầu dậy.
La phủ.
Trần tổng quản mặc áo xanh, yên lặng ngồi trên ghế bành, nhìn đàn cả bơi lội trong hồ sen...
Đống chuyện rối loạn trong kinh thành kia, ông lười quan tâm.
Mục đích duy nhất của ông là bảo vệ công tử tiểu thư an toàn.
Nhưng hiện giờ xem ra...!Công tử và tiểu thư đã bị người khác để mắt tới.
Tiểu thư còn tốt, nàng vẫn luôn ngoan ngoãn ở trong phủ, La phủ có ông trấn giữ, sẽ không có ai dám ra tay.
Ngược lại là công tử La Hồng, vô cùng đáng lo.
"Công tử ra khỏi thành thu tiền thuê, thủ vệ chết thảm."
"Công tử vừa gia nhập bang mã phỉ, nơi đó lập tức bị tàn sát..."

"Tất cả những chuyện này, đều là trùng hợp thật sao?"
Sắc mặt Trần tổng quản lạnh lẽo.
Ông cảm thấy, không phải trùng hợp.
Có lẽ sau lưng đang có kẻ thao túng, còn mục đích...!không cần nói cũng biết, chính là mạng của La Hồng.
Trần tổng quản chậm chạp ngẩng đầu, gương mặt hốc hác, nhìn về phía huyện An Bình.
Dường như trong mắt ông đang phản chiếu lại hình ảnh ngựa xe nườm nượp bên ngoài huyện.
Đột nhiên.
Tâm thần Trần tổng quản run rẩy.
Ông quay đầu nhìn về một hướng của huyện An Bình.
Chân mày nhíu chặt, bấm ngón tay.
Sắc mặt hơi đổi.
"Hết lần này đến lần khác...!Vẫn không chịu dừng!"
"Công tử vừa mới tu hành mấy ngày đã liên tục bị tà ma tập kích! Vô tội xiết bao!"
"Rõ là muốn con đường tu hành sau này của công tử có tâm ma! Ác độc nhường nào!"
Trong giây lát, Trần trổng quản trừng mắt.
Ở chỗ La Hồng có Triệu Đông Hán, ông không quá lo lắng.
Chỉ là, lồng ngực ông cuồn cuộn lửa giận, khó mà dằn nổi!
Ông duỗi tay, cầm một cánh hoa sen.
Một tay Trần tổng quản để sau lưng, vạt áo xanh lay động.
Gập đầu ngón tay bắn ra, cánh hoa sen theo lực bay lượn trong không trung, hóa thành kiếm từ trong hư vô, tựa như sao băng bay ngược lên trời, phóng về phía huyện An Bình.

...
Bên ngoài huyện An Bình.
Có một đội nhân mã đang tập họp.
Lưu huyện lệnh cung kính hành lễ với bóng người trong xe kéo.
Lạc Phong dẫn theo Tử Vi và Phương Chính, khẽ cúi đầu tỏ vẻ tôn kính.
Giờ phút này bọn họ đã biết người trong xe là ai.
Thầy của Thái Tử, phó viện trưởng Tư Thiên Viện, một trong mười đại thuật sĩ của Đại Hạ, Văn Thiên Hành.
Ban đầu Lạc Phong chỉ cho rằng là người kinh thành tới chứ nào có ngờ được là một đại nhân vật như vậy.
Có điều nhớ đến vị tiền bối ở La phủ kia, Lạc Phong lại thấy đó là chuyện đương nhiên.
Vị này vừa tới, huyện An Bình cũng chẳng còn bình an.
Đột nhiên, một trận âm bạo bén nhọn, hệt như tiếng thiên long gầm thét.
Lạc Phong chỉ cảm thấy có một sự nghiền áp cực kỳ kinh khủng, ông ta hoảng sợ tột cùng quay đầu lại, đập vào mắt là một thanh kiếm lao vun vút như sao băng!
Phi kiếm phóng tới, kiếm khí tạo ra một đợt âm thanh bạo phá.
Ngựa sợ hãi hí vang, dồn dập không ngừng..


Bình luận

Truyện đang đọc