THẦN CHIẾN



Trần Cảnh vừa hái quả xong, cành lá trên mặt đất của “mộc mẫu hỏa tử hoàng” phát sinh biến dổi kỳ dị.

Trước tiên là nhánh cây đỏ rực nơi mọc ra trái cây, từng chiếc lá, từng cành con mau chóng khô héo, như bị rút đi hoàn toàn sự sống vậy.

Không đến mười giây cả nhánh cây không ngờ trựctiếp chết khô.Sau đó lần lượt từng nhánh cây bên goài vốn đang xanh tươi mơn mởn cũng héo đi với tốc độ chóng mặt, không đến ba phút toàn bộ nhánh cây trên mặt đất đều chết héo.Biến đổi đột ngột khiến cho Trần Cảnh kinh hãi không nói ra lời.

Không ngờ loại “ mộc mẫu hỏa tử hoàng “ này sau khi bị hái quả sẽ ngay lập tức chết héo.

Cũng có nghĩa quả mà cậu đang có trong tay rất có thể là quả duy nhất còn tồn tại, ít nhất là ở Hồng bàng nhân giới.Cái này khiến cậu có cảm giác khóc không ra nước mắt.

Cái cây biến thái, từ khi sinh ra đến khi chết đi đều là biến thái.Cầm quả trên tay, Trần Cảnh cũng có chút phân vân, cậu chỉ có một cơ hội, cậu không chắc việc dùng ngay lập tức có mang lại nguy hiểm cho bản thân hay không nhưng trong đầu cậu vẫn quyết định liều.“ Nếu ông trời đã để ta lấy được quả này cũng có nghĩa ta có duyên với nó, không lấy được thì cũng đành, đã lấy tới tay thì không có lý do gì để sợ hãi nữa.

Người tu luyện ngay chút can đảm này cũng không có thì còn nói gì đến sau này”Đó chính là suy nghĩ trong đầu cậu, đã nghĩ thông thì việc sau đó cũng đơn giản.

Ngồi xếp bằng, cậu nhìn trái quả nhỏ đang nằm trong lòng bàn tay, chậm rãi đưa lên, cho vào miệng.

Vốn nghĩ có lẽ quả này sẽ cứng rắn nhưng không ngờ vừa cho vào miệng, quả liền tan ra từng lớp.Từng luồng khí thuần khiết từ trong quả tràn vào từng ngóc ngách trong cơ thể cậu.

Một cảm giác thoải mái khiến cậu có cảm giác cả cơ thể đang hào vào trời đất vậy.

Các khí xoáy điên cuồng hấp thu, chúng không ngừng xoay tròn, kích thước không ngừng tăng lên, độ thuần khiết đến mức độ không tưởng.


Tuy nhiên không phải cả năm loại khí đều có biến hóa, ba loại kia ngoài việc tăng trưởng về số lượng ra, chất lượng của chúng không hề tăng lên.Nhưng khí hành mộc và ành hỏa thì thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Màu đỏ của hệ hỏa và xanh lục của hệ mộc có biến hóa khác thường.

Chúng không còn màu sắc nguyên bản nữa, trên nền màu ban đầu, chúng như được phủ thêm một lớp nhũ sắc óng ánh, càng thêm nồng đậm, hơn nưuã còn có chút thần thánh.Ngũ hành cũng đã bị mất đi cân bằng, ban đầu khí xoáy là năm phần bằng nhau, hiện giờ mộc, hỏa đã chiếm bảy phần.

Ba hệ còn lại chỉ chiếm ba phần.

Khí của cậu cũng đã bị thiên hướng về song hệ mộc hỏa.

Điều này cũng không thể tránh được, ba loại khí hậu thiên không thể sánh bằng hai loại khí tiên thiên.Nhưng nếu tình trạng này kéo dài, cậu sẽ trở thành người tu luyện song hệ thuộc tính mộc hỏa, nên chắc chắn Trần Cảnh phải tìm kiếm ba loại khí tiên thiên khác để lập lại thế ngũ hành cân bằng.Nhưng nghĩ đến điều này, Trần Cảnh chỉ biết cười khổ.

Có được hai loại khí tiên thiên cậu đã cảm giác bản thân may mắn đến nghịch thiên rồi, cậu còn đang suy nghĩ khi ra ngoài có khi nào bị sét đánh hay không.

Nói gì đến việc lấy đủ ba loại khí tiên thiên còn lại.Thuận theo thười gian, lượng khí của cậu vẫn đang không ngừng tăng lên, cũng theo đó cảnh giới của cậu cũng không ngừng đột phá.

Vài ngày trước cậu mới đột phá đên cấp tám, vòng sáng thứ tám vốn dĩ rất mờ nhạt, lúc này đang điên cuồng sáng lên.Không chỉ vậy, bảy vòng sáng khác cũng sáng lên không ngừng, đã đến mức độ trước nay chưa từng thấy.

Không nghi ngờ gì nữa, tác dụng từ quả “ mộc mẫu hoả tử hoàng” đã không ngừng cải tạo khí trong cơ thể cậu, khiến phẩm chất khí tăng lên, tố chất thân thể cậu đang được bồi dưỡng, khiến cho những thiếu hụt trước đây do dùng đan dược và tăng cấp quá nhanh dần dần biến mất.Vòng sáng thứ tám ngày càng sáng, ngày càng đậm, chẳng mấy chốc đã đạt đến mức độ bão hòa, nhưng quá trình cũng không ngừng lại, một vòng sáng đang từ từu xuất hiện, vòng sáng thứ chín.


Trần cảnh có thể nhận ra sự biến hóa của bản thân, cậu mừng như điên, lựa chọn lần này có vẻ chính xác rồi.Cứ như vậy suốt một ngày, đến tận trưa hôm sau cậu đã thuận lợi đột phá đến cấp mười.

Một ngày ngăn sngủi tăng liền hai cấp, nếu để người ngoài biết có lẽ sẽ dẫn đến chấn động vô cùng.

Nhưng lúc này Trần Cảnh lại không vui mừng nổi.Khi đạt đến cấp mười viên mãn, vòng sáng thứ mười cũng đã đạt đến tình trạng cao nhất, không có dấu hiệu sẽ đột phá được nữa, nhưng khổ nỗi lượng khí từ quả “ mộc mẫu hỏa tử hoàng” căn bản chưa biến mất, chúng vẫn không ngừng sinh ra, nhưng lại không thể tiến vào các khí xoáy được nữa.Các kinh mạch lúc này cũng đã đạt đến tình trạng quá tải, dù kích thước chúng đã to gấp vài lần ban đầu nhưng vẫn không đủ đáp ứng lượng khí đang càng ngày càng nhiều lên.

Dù có một bộ phận lượng khí bị thoát ra ngoài môi trường nhưng có bản không thấm tháp gì.Kinh mạch cũng không thể tiếp tục mở rộng nữa.

Cơ thể con người không phải là vô hạn, cần có thời gian để phát triển một cách từ từ.

Nhưng lúc này Trần cảnh lấy đâu ra thời gian cơ chứ.

Trần Cảnh đã vài lần thử nhổ phần còn lại của quả “mộc mẫu hảo tử hoàng” ra ngoài, nhưng cậu bi ai phát hiện căn bản không thể làm được.Áp lực ngày càng gia tăng, nếu không nghĩ ra biện pháp chẳng mấy chốc cơ thể cậu sẽ nổ tan như quả bóng căng hơi bị đâm nhiều chỗ vậy.

Cậu nhớ đến một phương pháp khác, cách của các ngự nahan sư cấp mười hai khi chưua thể đột phá Dị nhân, đó là tích khí vào các huyệt đạo chính.

Cũng chính là một trăm linh tám huyệt đạo chủ thể của con người.Nhưng khổ nỗi cậu chưa từng nghĩ đến mình sẽ đạt đến cấp mười hai nhanh như vậy nên chưa từng nghiên cứu phương pháp này.

Thời gian lại trôi đi, mồ hôi trên cơ thể cậu đã chảy ướt hết cả quần áo, áp lực khiến cho nội tâm cậu căng thẳng như một sợi chỉ kéo căng.“ Làm thế nào bây giờ, không lẽ đây là cái giá cho sự tăng tiến ban đầu, có lẽ mình quá liều lĩnh chăng? Không lẽ mình không qua được ngày hôm nay? “Liên tiếp những câu hỏi vang lên trong đầu Trần Cảnh, đây là lần cậu đối mặt với tử vong gần nhất từ trước đến nay.


Cậu tự trấn an bản thân“ Lúc này phải thật bình tĩnh, nếu mất tình bĩnh thì mới là xong hoàn toàn”.“ Làm thế nào để mở được một trong một trong lẻ tám huyệt đạo, nghĩ đi Trần Cảnh, chỉ cần mơ được một cái thôi là có cơ hội rồi”Liên tiếp tự nói với bản thân mình.

Trần Cảnh chợt giật mình, một suy nghĩ vừa thoáng qua nhưng cậu lại chưa hoàn toàn nắm bắt được nó.

Cậu lẩm bẩm“ Một trăm lẻ tám huyệt đạo…..

huyệt đạo….một trăm lẻ tám… Chờ chút, không lẽ là nó....”Trong đầu cậu nhớ đến một thứ, thứ này đã rất lâu cậu không động đến nó, gần như đã lãng quên: Hỗn độn dẫn khí thuật.Cuốn công pháp bí ấn này chẳng phải có một trăm linh tám ấn sao.

Không lẽ lại trùng hợp đến vậy.

Nhưng khổ nỗi cậu làm sao thi triển được bây giờ.

Một trăm linh tám ấn đó, đó là một tổ hợp ấn cực kỳ phức tạp, riêng việc thực hiện hết cũng cần cả chục phút rồi, chưa nói đến việc vừa phải thi triển liền mạch liên tục, hơn nữa tinh thần cũng phải liên tục duy trì.Những cái đó quá sức với cậu, đừng nói bản thân cậu, đến những cao thủ hàng đầu cảu nahan giưới cũng khó làm được.

Nhưng lúc này đâu còn cách nào khác, ngoài nó ra cậu quả thực đã vô phương rồi.“ Liều”Trần Cảnh cắn môi đến bật máu, được ăn cả, ngã về không.

Đã đến bước này, liều thì còn một phần trăm sống, không liều thì chắc chắn phải chết không nghĩ ngờ.Hạ quyết tâm, Cảnh cố gắng nhớ lại một lần hợp ấn của hỗn độn công pháp.

Rất may dù không thể tu luyện nhưng cậu đã bỏ rất nhiều thời gian và công sức để nghiên cứu nó nên hợp ấn cậu đã ghi nhớ đến mức thuộc lòng rồi.Thả lỏng một chút để lấy tinh thần, cậu bỗng không còn căng thẳng nữa.

Có lẽ áp lực từ cái chết khiến cậu đột phá về tinh thần.

Hai tay chậm rãi đưa lên, nhẹ nhàng, tư ftốn, cậu bắt đầu kết từng ấn, từng ấn .- Thìn, thân, dậu, tuất, tý, sửu, ngọ, dần, tỵ, mão, mùi, hợi…….Ấn thứ hai mươi sáu, hai mươi bảy, thêm một ấn là thêm một phần áp lực.


Đến khi kết đến ấn thứ ba mươi ba, cảm giác đè nén như nằm dưới mọt ngọn núi nhỏ, động tác kết ấn của cậu cũng bắt đầu run rẩy.

Việc kết ấn không phải nhẹ nhàng thực hiện động tác là được, nó liên quan đến tinh thần và cả khí từ môi trường xung quanh.Cũng như việc người lặn xuống nước vậy, lặn xuống càng sâu, áp lực càng lớn, giới hạn của mỗi người cũng khác nhau, có người lặn được mười mét, cũng có người có thể lăn năm, sáu mươi mét.Việc kết ấn cũng như vậy,mỗi người đều không giống nhau.

Ba mươi lăm ấn là cột mốc giữa nhân cấp tuyệt phẩm và địa cấp hạ phẩm, căn bản với cảnh giới hiện nay Cảnh sẽ không thể thi triển được.

Vì vậy đến ấn thứ ba mươi ba áp lực của cậu đã đè ép khiến cậu bắt đầu càm thấy khó thở.Cắn răng kết đến ấn thứ ba mươi lăm, kinh mạch ở hai cánh tay đã nổi lên xanh tím, cảm giác ở hai tay bỏng rát như đang bị thiêu đốt, đây là dấu hiệu của việc quá tải khi kết ấn.

Hai bàn tay Trần Cảnh đang kết ấn run rẩy, suýt chút nữa thì hai tay đã tách ra, đây đã là cực hạn của cậu rồi, cậu có thể cảm giác nếu kết thêm một ấn nữa rất có thể kinh mạch ở hai tay sẽ bị vỡ.Đang không biết làm thế nào, bỗng một luồng khí màu xanh lục từ vị trí khí xoáy chảy xuôi đến kinh hai tay, luồng khí đi đến đâu kinh mạch liền bắt đầu thu nhỏ đến đó, hai cánh tay đang bỏng rát như được tưới lên một lớp băng lạnh, mát mẻ dị thường.Hai bàn tay đang kết ấn cũng đã dần ổn định, Trần cảnh vui mừng vô cùng, đây chính là mộc khí tiên thiên phát huy tác dụng ư.

Hệ mộc vốn tượng trưng cho sự sinh sôi nảy nở, khí hành mộc cũng amng tính chất chữa thương rất cao.Trần Cảnh lại bắt đầu việc kết ấn, lúc này việc kết ấn trở nên dễ dàng hơn nhiều, ấn thứ ba mươi sáu cuối cùng cũng được thực hiện, cậu đã chính thức vượt qua giưới hạn, bước chân vào đẳng cấp địa giai.

Nếu để người khác biết được có lẽ sẽ há hốc mồm, nói ra sẽ bị cười cho thối mặt.Ngự nhân sư cấp mười hai thi triển được công pháp cấp địa giai, hoang đường hơn cả việc cá đi trên cạn.

Đừng nói cấp ngự nhân sư, đến cao thủ Dung Thần cảnh muốn thi triển nó cũng phải chật vật kia kìa.Vậy mà lúc này, một ngự nhân sư cấp mười lại có thể kết ra ấn thứ ba mươi, trời đất muốn đảo thứ tự rồi.

Lúc này Trần Cảnh cũng không thể để ý đến việc đó nữa, cái cậu quan tâm là việc cậu làm có hiệu quả rồi.Cùng với việc kết ấn thứ ba mươi sáu, Trần Cảnh phát hiện ra khí trong cơ thể cậu đã bắt đầu chuyển động về phía hai bàn tay.

Như một cái động hút, khí từ quả “mộc mẫu hỏa tử hoàng” đang chuyển hướng đổ dồn về hướng hai tay kết ấn.Mỗi lần kết thêm một ấn, khí trong cơ thể cậu lại thêm ổn định một phần.

Có hiệu quả là được rồi, thêm một phần hy vọng.

Điều Trần Cảnh cần bây giờ là chống đỡ được đến khi kết xong hợp ấn của hỗn độn dẫn khí thuật.Từng giây, từng phút chậm rãi trôi qua, Trần Cảnh đã chìm vào việc kết ấn…


Bình luận

Truyện đang đọc