THẦN CHIẾN



Sáng hôm sau, trời còn sớm, mọi người trong trại đã chuẩn bị để khởi hành.

Sau một đêm nghỉ ngơi, Trần Cảnh đã hồi phục đến trạng thái tốt nhất.

cậu được xếp vào đội ngũ hộ vệ bên cạnh anh họ của mình.Do cậu đã hóa trang bên ngoài, hai tháng ở trong khu dược viên cũng khiến ngoại hình cậu có thay đổi đáng kể, nhất là sau khi thi triển thành công hỗn độn dẫn khí thuật, mở được một trăm linh tám huyệt đạo, càng khiến cho ngoại hình cậu thay đổi.Cậu cao hơn tới bốn, năm phân, cơ thể trở lên cường tráng, gương mặt cũng trở nên góc cạnh hơn, không còn vẻ non nớt của đứa trẻ mười tuổi nữa.

Dù không hóa trang trông Trần Cảnh cũng chẳng khác nào thiếu niên mười bốn, mười năm tuổi cả.

Không ai nghĩ đối diện họ là đứa trẻ mới có gần mười một tuổi.Nhưng quan trọng nhất là cảnh giới cậu đã đạt đến cấp mười, khí của cậu cũng có sự thay đổi, nếu không phải cao thủ như anh họ cậu trở lên, hơn nưã phải quen thuộc với khí của cậu thì mới có thể phân biệt, còn những người khác căn bản là không thể phát hiện ra.Trần Cảnh ở trong đám hộ vệ, cũng làm những việc như họ.

Những người hộ vệ này đều là thuộc hạ thân cận của anh họ cậu, đều rất hào sảng, thoải mái.

Họ biết cậu al fem họ của Trần Khải nên cũng giúp đỡ rất nhiều.Cả trại có tổng cộng ba trăm ba mươi bốn người, mang theo mười chiếc xe lớn do ba chục con ngựa kéo, mỗi xe có khoảng chục thùng gỗ lớn, bên ngoài phủ bạt.

Đây là số vật tư tiếp tế cho người ở bên trong.Trong đó có ba xe mang theo vũ khí, ba xe mang lương thực, thực phẩm, hai xe mang thuốc men và hài xe mang theo lều trại, trang phục.

Thực chất những thùng này cũng giống các túi trang bị, bên trong đều chứa không gian, mỗi thùng như vậy có diện tích cỡ một gian phòng.Số vật tư này đủ cho ba nghìn người sử dụng trong vòng ba tháng.

Thực phẩm có thể dùng những viên thức ăn dinh dưỡng nhưng cơ thể cũng không thể ăn uống như vậy trong thời gian dài, cần phải bổ sung những thức ăn khác.Quan trọng nhất chính là vũ khí và thuốc men, hai loại vật tư này thuộc loại tiêu hao phẩm đứng đầu trong mỗi cuộc chiến nên cần bổ sung liên tục.


Mỗi nhóm tiếp viện đều sẽ mang theo một phần vật tư, nhưng lần này là lần mang theo số lượng lớn nhất nên số lượng nhân thủ cũng là nhiều nhất.Mất bốn ngày đi đường, đoàn người cuối cùng cũng đến được khu lối vào của nội vi di tích.

Mấy ngày đi đường đoàn của họ cũng gặp phải vài lần yêu thú tập kích nhưng trong đoàn có tới bốn chục cao thủ cấp Dị nhân, trong đó có ba người là cao thủ Dung thần cảnh nên dễ dàng đánh đuổi được yêu thú, còn thu được không ít đồ tốt.Ngoại vi và nội vi thông với nhau bởi một cây cầu đá lớn bắc ngang qua khe vực.

Cầu dài mấy nghìn mét, rộng chừng chăm mét, chống đỡ bởi mấy trăm cái trụ đá lớn.Trên cầu đá có nhiều kiến trúc và hoa văn của thời cổ đại, đặc biệt là những cột đá hai bên lan can cầu, dù đã bao nhiêu năm vẫn tỏa ra khí thế hùng vĩ.Trước đây khi chưa có việc yêu thú tấn công, việc bảo vệ cầu do người của năm thế lực cùng thực hiện, mỗi nhà để lại năm người.

Chú yếu là để đề phòng những bên khác giở trò phía sau lưng.

Nhưng sau đó xuất hiện yêu thú tấn công quy mô lớn, áp lực khiến các thế lực phải điều động thêm nhân thủ, đồng thời xây dựng tại đầu phía ngoài một phòng tuyến để bảo vệ lối ra vào.Dù việc thám hiểm bên trong mới là mục tiêu chính nhưng nếu để yêu thú chiếm được đầu cầu bên ngoài và phá hủy nó thì người bên trong cũng đừng nghĩ đến việc ra ngoài.Ban đầu lối vào phía ngoài được bảo vệ bởi một tòa thành hình vuông, chu vi chừng nghìn mét.

Tường thành xây bằng đá tảng, cao chừng mười mét, dày ba mét, có lẽ ban đầu có trận pháp, nhưng do thời gian quá lâu nên trận pháp đã sớm hỏng.

Một bộ phận kiến trúc trên mặt thành cũng sụp đổ.Nhất là sau vài lần bị yêu thú tấn công, một mảng lớn tường đã bị sụp đổ.

Sau đó năm thế lực sử dụng nhân lực mở rộng tuyến phòng thủ ra bên ngoài.

Hiện giờ tổng cộng có hai lớp phòng thủ.Lớp ngoài là một tường đất hình tròn, chiều dài cỡ ba bốn nghìn mét.


Tường đất cao chừng bốn mét, dày hai mươi mét.

Bên trong chia thành sáu khu, hoàng thất và tứ đại gia tộc, mỗi phương một khu, khu còn lại là của tất cả các gia tộc khác.

Trên mặt tường đất cũng chia thành sáu đoạn, tương ứng với sáu khu vực để tiện cho việc phòng thủ.Lớp thứ hai chính là khu thành đá ban đầu, từ tường đất vòng ngoài đi vào đến thành trong cỡ hơn nghìn mét.

Bên trong chỉ chia thành năm khu vực, các gia tộc khác không được tiến vào phạm vi này.

Điều này đã được năm thế lực đứng đầu quyết định.Cùng với thời gian dài tìm kiếm, khám phá ở bên trong, thông tin về di tích cũng đã dần lộ ra.

Tên gọi các khu vực cũng dần đươc thay đổi, ví dụ ngoại vi di tích bây giờ đều được gọi là ngoại thành, còn nội vi thì gọi là hoàng thành.

Mọi người đều biết đây alà kinh đô của vương trièu cổ đại.Việc này đã từng khiến hoàng thất phát khùng, vốn dĩ đây là truyền thưà của một mình hoàng thất nhưng hiện giờ muốn độc chiếm là điều không thể.

Cũng không thể nào lao vào đánh nhau nhưu một lũ liều mạng được.Cuối cùng một phương án được đề ra, năm thế lực đứng đầu sẽ chia nhau tầm bảo trong hoàng thành, các kiến trúc bên ngoài thì cho phép các thế lực khác tìm kiếm.

Dù sao số lượng kiến trúc bên ngoài rất nhiều, một vài nhà không thể nuốt hết được.


Hơn nữa đồ vật ở những kiến trúc này khiến năm thế lực lớn quan tâm chỉ có loại ngọc giản kia, những thứ khác cơ bản không quá quan trọng, có thì tốt mà không có cũng chẳng sao.Nhưng đối với những thế lực khác thì những đồ vật đó đều là của cải quý báu.

Nhưng cái giá của việc được phép thu tất cả đồ vật đó là cử một bộ phận người giúp bảo vệ tường đất bên ngoài.Không trả giá thì sẽ không có thu hoạch.Tuy nhiên sau khi hoàn thành lần thu hoạch này, tất cả các thế lực đều phải rời khỏi nơi đây, khu vực này sẽ do hoàng thất tiếp nhận.

Coi như chính thức thuộc về sở hữu của hoàng thất.

Các thế lực, bao gồm cả tứ đại gia tộc đều đồng ý, vốn dĩ họ quan tâm cũng chỉ công pháp, tài nguyên, báu vật và truyeèn thừa trong di tích, một khi đã thu hoạch xong thì ai còn ai muốn ở lại khu vực này chứ.Mặc dù khí trong này có độ nồng đậm coa hơn bên ngoài, nhưng thực ra mỗi thế lực lớn đều có một khu vực tương tự, không nhất thiết phải tranh giành với hoàng thất.Nhưng nghe xong điều này, Trần Cảnh liền méo xệch cả mặt.

Cậu còn muốn quay lại khu dược viên kia, hơn nữa khu dược viên là một địa điểm tu luyện rất tốt, nếu không thể tiến vào trong di tích này nữa thì làm sao có thể tiến vào khu dược diên nữa đây.Nhưng hiện giờ thì Trần Cảnh chưa thể lo nghĩ được đến vấn đề đó.

Trước cứ xem mọi chuyện tiến triển ra so rồi mới có thể quyết định được.Mỗi đoạn tường đất đều có một lối đi vào, vốn ban đầu chỉ có một cái, nhưng sau đó liền thống nhất lại là mỗi đoánẽ có một cái riêng, cái này cũng là tránh người của mình bị bắt nạt khi qua cổng do thế lực khác canh giữ.Đoạn của gia tộc họ Trần làm gần ngay vị trí trung tâm, bên phải là hoàng thất, bên trái là họ Nguyễn, bên trái nữa là họ Lý, còn họ Trịnh và các thế lực khác thì ở phía bên phải của hoàng thất.

Đây cũng là hợp lý, ai cũng biết họ Trần và họ Trịnh bằng mặt, không bằng lòng, nếu để hai bên gần nhau kiểu gì cũng sẽ xảy ra xung đột, làm hỏng việc phòng ngự chung.Đoạn tường đất do gia tộc Trần cảnh phụ trách dài chừng năm trăm mét, mặt tường thỉnh thoảng có điểm sáng lấp lóe, chứng tỏ mặt ngoài bức tường có trận pháp phòng hộ.

Bên trên mặt tường đứng đầy thủ vệ, tới vài trăm người.

còn có nhiều đồ avạt to lớn không rõ để làm gì.,Một đoàn người đi đến phía trước lối vào, có thủ vệ ra kiểm tra thân phận, không có vấn đề, đoàn người từ từ đi vào phía trong.

Khung cảnh phía trong khiến Trần Cảnh có hơi ngỡ ngàng.

Chỉ thấy mảnh đất dài chừng nghìn mét, rộng năm trăm mét lúc này tràn ngập lều trại, có trừng mấy trăm lều lớn.Trong trại đường đi thẳng tắp, chia làm mấy khu rõ ràng.


Nhân mã họ Trần tập trung ở đây chừng hơn ba nghìn người, thêm đoàn của Trần Cảnh nữa phải đạt đến bốn nghìn người, có thể nói là ngựa xe tấp nập.Đoàn người tách làm hai, mấy chục người áp tải các xe vật tư đến vị trí kho hàng, còn lại thì qua khu vực đóng trại của nhân sự để kiểm tra đối chiếu tên tuổi, sau này sẽ lấy đó làm căn cứ để thưởng phạt.

Trần Cảnh không đến khu vực đó, anh họ cậu lấy thân phận dòng chính đưa cậu vào thẳng thành trong, những người có thân phận cao của gia tộc đều ở trong đó.Thành trong khác với tường phía ngoài, chỉ có duy nhất một cửa vào, Phải có lệnh bài thông hành đặc biệt mới có thể ra vào.

Đứng canh lối vào là chục tên cấm quân trong cung, bọn này mặc loại áo giáp vàng, mũ sắt cũng màu vàng nốt, nhìn từ xa như bức tượng bằng vàng vậy.Lần này có thể nói hoàng thất rất coi trọng việc truyền thừa của di tích, không ngờ cử đến mấy thân vương, còn có cả hoàng tử.

Lại điều động đội cấm quân Tinh nhuệ nhất của hoàng gia.

Bọn này số lượng nghe nói khoảng mười ngàn, toàn bộ đều là ngự nhân sư cấp mười hai trở lên, lực chiến đầu rất mạnh, không thua kém mấy hảo thủ mà cha Trần Cảnh phái đi bảo vệ cậu, đều là loại lấy một địch hai.Bình thường chúng chỉ có một nhiệm vụ đó là bảo vệ hoàng cung, kể cả có chiến tranh nếu hoàng đế không thân chinh cũng sẽ không tham chiến.

Gần như là tư quân của hoàng đế, rất trung thành.

Lần này không ngờ cử đến năm ngàn người, tức là một nửa rồi, không thể nói là không quan tâm nữa.Lệnh bài thông hành chính là một miếng ngọc, bên trong có lệnh lưu hành do năm thế lực cùng lưu vào, thiếu một bên cũng không được.

Lệnh bài lại chia thành ba loại: vàng, bạc, đồng.

Cao nhất là vàng , một lần có thể cho mười người đi qua, bạc thì năm người, còn đồng thì chỉ duy nhất một người có lệnh bài là được vào.Trần Khải vừa là cao thủ Dung thần cảnh, lại thuộc dòng chính, không những vậy còn là người phụ trách của họ Trần ở thành Phú Xuân, thực lực, địa vị đều đủ cả nên cũng có một tấm ngân bài.

Mang theo Trần Cảnh là thoải mái.Hai người đến trước cổng thành, lúc này cũng có một nhóm người đến trước và đang kiểm tra, xem ra có chút vấn đề nên đã xảy ra tranh cãi.

Đúng là oan gia ngõ hẹp, không ngờ lại là người của họ Trịnh, hai anh em liền đứng ở một bên xem náo nhiệt, dù sao thấy kẻ địch gặp xui xẻo cũng là một niềm vui.Nghe một hồi hai người liền hiểu lý do, thì ra nhóm người này có lệnh bài nhưng chỉ là loại lệnh bài thấp nhất, tức là đồng bài, mà nhóm người này lại có tới sáu người nên cấm quân canh gác không cho họ vào, nhưng kẻ đứng đầu lại nhất quyết muốn dẫn cả nhóm vào nên mới mới xảy ra cãi vã..


Bình luận

Truyện đang đọc