THẦN GIỮ CỦA PHẤN ĐẤU SỬ

Khi Dương Giản quay trở lại ký túc xá thì, Trác Tiểu Phàm còn do dự muốn hỏi cái gì đó lại không tiện mở miệng, mập mạp người béo lòng rộng lại không để ý nhiều như thế, mở miệng hỏi:

“Chuyện nam sinh thủy sản kể về cậu, là giả đúng không?”

Dương Giản trả lời cũng có chút chột dạ.

“Đương nhiên là giả rồi, loại người có nhân phẩm như cậu ta mà các cậu cũng tin sao?”

“Mình đã nói mà, nam sinh thủy sản chết tiệt.”

Mập mạp lập tức lòng đầy căm phẫn.

“Người của khoa Khoa học kỹ thuật nhất định sẽ không tha cho thằng đó, người anh em cậu muốn giải quyết như thế nào, không thể buông tha cho thằng đó như thế.”

“Cậu muốn thế nào, đánh cậu ta bắt cậu ta dừng lại?”

Dương Giản hỏi.

“Ít nhấy cũng bắt thằng đó cúi đầu xin lỗi cậu chứ? Sự việc liên quan đến danh dự của khoa Khoa học kỹ thuật, nhất định phải đấu tranh đến cùng.”

Mập mạp xoa tay, biểu hiện sự hưng phấn với hành động sắp sửa đi trừng phạt nam sinh thủy sản.

“Quên đi.”

Dương Giản cười mắng.

“Chuyện này làm to ra cũng không có gì hay ho với chúng ta, hiện tại khoa Khoa học kỹ thuật của chúng ta đã rất khiến người khác chú ý rồi.”

“Chẳng lẽ cứ bỏ qua như thế?”

Trác Tiểu Phàm trước nay vốn là loại người sẽ không vì danh dự của tập thể mà cảm thấy tức giận, rõ ràng là đang bất bình thay cho người anh em của mình.

“Đương nhiên không thể quên đi như thế.”

Theo giọng nói vang lên, một người đẩy cửa ra, thoải mái đi đến trước mặt bọn họ.

Mập mạp kinh hãi.

“Cán sự trưởng đến ký túc xá bọn tôi thị sát dân tình sao?”

Tưởng Lỗi căm tức trừng mắt qua, lại làm bộ âm trầm đẩy kính mắt, mở miệng nói:

“Chuyện bê bối như vậy xảy ra ở khoa của chúng ta, làm cán sự học sinh tuyệt đối không thể không quan tâm, bất kể như thế nào cũng phải làm rõ sự thực, yêu cầu Hoàng Doanh Khải viết bản tường trình xin lỗi.”

Lúc này cậu ta vẫn chưa vào Hội Sinh Viên, khoa của mình xảy ra chuyện như vậy, bất kể là thật hay giả đều sẽ có ảnh hưởng không tốt tới lượng phiếu bầu, cho nên phải làm sáng tỏ. Nếu như trong quá trình có thể thể hiện ưu điểm xử sự giỏi giang cùng tấm lòng bao dung của bản thân, vậy thì không thể tốt hơn rồi.

Đối với Tưởng Lỗi mà nói, đây vừa là uy hiếp vừa là cơ hội, cậu ta suy nghĩ hết lòng để đề ra đối sách, điều duy nhất quên không nghĩ đến chính là suy nghĩ của người có liên quan.

Không nói đến Dương Giản và Thôi Vân, bọn họ một người bị ghi hận một người bị đố kị, đều là người bị hại, nhưng Ngô Tô Hoa là thật sự vô tội lại bị quấy rầy. Ngày trước sóng to gió lớn cậu ta gây ra vừa mới dẹp yên được một chút, nếu còn xảy ra chuyện gì, quả thực sẽ không còn ở nổi trong trường này nữa.

Đương nhiên, đối với Tưởng Lỗi mà nói, đây hoàn toàn là chuyện nhỏ không đáng kể.

Mập mạp không có ấn tượng tốt với Tưởng Lỗi, trực tiếp bò lên giường không để ý đến cậu ta, ngược lại Trác Tiểu Phàm hành xử rất khéo đưa đẩy, vội vàng kéo cái ghế đến để Tưởng Lỗi ngồi xuống, nói:

“Mấy anh đây muốn dùng bao tải úp thằng đó rồi đánh cho một trận bắt dừng lại, cán sự trưởng cảm thấy thế nào?”

Tưởng Lỗi còn chưa ngồi vững, nghe nói thế liền nhảy dựng lên, bắt đầu nói:

“Tuyệt đối không được, sớm bỏ cái ý niệm này ra khỏi đầu đi. Chuyện đánh nhau ẩu đả nếu để người khác phát hiện, không chỉ xử phạt cá nhân, ngay cả danh dự của toàn khoa cũng bị tổn thất, các cậu đừng có xúc động như thế.”

Dương Giản biết Trác Tiểu Phàm là đang trêu chọc Tưởng Lỗi, sợ đến lúc cậu ta biết sẽ tức giận, vội vã nhảy ra cản lời.

“Cán sự trưởng đến ký túc xá tìm bọn tôi nhất định là đã nghĩ được cách đối phó rồi, cậu dự định làm thế nào?”

Ánh mắt Tưởng Lỗi lóe sáng.

“Chỉ cần người liên quan đứng ra làm chứng, báo lên trên khoa, như vậy còn lo không bắt được cậu ta hối hận về việc làm của mình sao.”

“Người liên quan?”

“Cậu, Ngô Tô Hoa, Thôi Vân.”

Tưởng Lỗi nói ra từng chữ một.

Dương Giản bị cậu ta làm giật mình.

“Cán sự trưởng là muốn làm gì đây, tôi thì không tính, dù sao cũng là người trực tiếp có xung đột cá nhân, gọi cả Ngô Tô Hoa và Thôi Vân cùng đi, không phải chứ?”

“Đương nhiên là cả ba người có liên quan đều phải có mặt, sự thật mới có sức thuyết phục. Bằng không sao có thể nói ra được sự xấu xa của nam sinh thủy sản?”

“Đừng có nằm mơ.”

Mập mạp nghe vậy, rốt cuộc tức giận mà nói xen vào.

“Tôi còn tưởng cậu nghĩ được biện pháp nào tốt, mất nửa ngày cuối cùng cũng chỉ là kêu đám Dương Giản đi chịu xấu hổ mất mặt thôi.”

“Cái này sao có thể gọi là xấu hổ mất mặt chứ, đây là cố gắng tranh đấu, vì danh dự của khoa Khoa học kỹ thuật mà dũng cảm đứng ra.”

Tưởng Lỗi không để tâm nói, ý đồ muốn thuyết phục Dương Giản.

“Là trải rộng con đường thăng tiến của cậu mới đúng đi?”

Mập mạp căm giận nói.

Sắc mặt Tưởng Lỗi trầm xuống.

“Cậu nói như vậy là không được.”

Trác Tiểu Phàm đi lên điều hòa không khí, phòng ngừa hai người này lại đánh nhau.

“Dương Giản, người khác đã bôi nhọ cậu như thế, lúc này cậu hẳn là nên ra mặt đi?”

Tưởng Lỗi vẫn không từ bỏ ý định, khuyên bảo không có kết quả thì bắt đầu chuyển sang khích tướng.

“Tôi suy nghĩ chút đã.”

Dương Giản đuổi cậu ta đi trước, quay đầu lại, đúng lúc đối diện với ánh mắt không đồng ý của hai người bạn cùng phòng.

Mập mạp lên tiếng hỏi trước:

“Dương Giản cậu không sao chứ? Biết rõ cán sự trưởng không có lòng tốt gì, còn suy nghĩ nữa?”

“Cậu ta cũng không có nói sai mà, hiện tại đúng là vì nam sinh thủy sản bôi nhọ, khiến cho toàn bộ dân mạng trong trường đều nghi ngờ tính hướng của mình. Ngoài mình ra, còn có Ngô Tô Hoa với Thôi Vân nữa…”

“Ngô Tô Hoa với Thôi Vân thì có liên quan gì đến cậu chứ?”

Trác Tiểu Phàm cắt ngang lời hắn, thể hiện rõ thái độ mình không hiểu gì cả.

“Ngô Tô Hoa đã sớm không còn thanh danh gì rồi, Thôi Vân vất vả lắm mới phủi sạch được quan hệ với cậu ta, như thế rất tốt, cậu lại còn lăn vào. Mình nói này bạn tốt, cậu ngàn vạn lần đừng có chui vào trong cái bẫy của Tưởng Lỗi, bị kéo vào trong mấy chuyện phức tạp này nữa.”

“Ngô Tô Hoa và Thôi Vân dù sao cũng sẽ không để ý đến Tưởng Lỗi, cho nên cậu ta mới chạy đến thuyết phục mình.”

Dương Giản vỗ trán, chậm rãi nói:

“Chính là vì như vậy nên mình mới lo lắng, chuyện này khẳng định càng muốn xóa đi thì càng rối, nhưng chúng ta cũng không thể mặc kệ, bằng không theo tính tình của cán sự trưởng, cậu ta chắc chắn sẽ viết một bài dài trình lên trên đúng không?”

Mập mạp sửng sốt, suy nghĩ hồi lâu mới mở miệng hỏi:

“Vậy ý của cậu là?”

Dương Giản ngẫm nghĩ, nói:

“Chúng ta phải triệu tập bọn họ đến đây bàn bạc cách đối phó một chút, nếu như có thể khiến cán sự trưởng nhằm vào nam sinh thủy sản thì càng tốt, chúng ta ai cũng không cần phải nhảy vào trong vũng nước đục kia.”

“Tìm được cách là tốt, phải làm như thế nào bây giờ?”

Trác Tiểu Phàm cảm thấy hứng thú xáp lại gần.

Dương Giản xoay người gọi điện thoại cho Ngô Tô Hoa và Thôi Vân.

Thôi Vân còn đang ở trên trường, khi bắt máy là đang ở phòng tự học, nghe thấy lần đầu tiên Dương Giản nghiêm trang gọi cậu quay về ký túc xá, chỉ cảm thấy có chuyện gì đó xảy ra không thể không về, liền thu dọn sách vở đi về.

Ngô Tô Hoa ở xa, đến tận lúc này vẫn chưa từng ra ngoài, từ sau khi cãi nhau chưa từng gặp được anh họ khiến cậu ta có chút hoảng hốt, không thể làm gì khác hơn là nằm ở nhà nghĩ cách ứng phó, cũng không biết đến cuộc đại chiến nước miếng trên diễn đàn lần này. Lúc cậu ta nhận được điện thoại của Dương Giản, còn tưởng rằng Dương Giản đã suy nghĩ muốn đưa ra cho cậu ta một câu trả lời thuyết phục, trong lòng vô cùng cao hứng, vừa nhấc máy đã nói:

“Dương Giản, rốt cuộc cậu cũng đồng ý liên lạc với tôi rồi.”

Dương Giản lo rằng giải thích ở trong điện thoại sẽ không được rõ ràng, lãng phí tiền điện thoại vô ích, liền vội vã nói.

“Đừng nói nhảm nữa, nhanh đến ký túc xá của tôi.”

Dứt lời liền cúp điện thoại.

Khi Ngô Tô Hoa tràn đầy kích động đi đến cửa ký túc xá của Dương Giản thì, vừa khéo chạm mặt với Thôi Vân. Hai người liếc nhìn nhau, vừa xấu hổ vừa bắn lửa tung tóe.

Thôi Vân nghiêng người sang một bên, nhường Ngô Tô Hoa đi trước. Ngô Tô Hoa lạnh như băng đi lướt sát qua bên cạnh cậu ta, đi vào nhìn thấy một phòng ba người đều nhìn ra cửa, thái độ cũng là đang chờ đón mình, cũng không khỏi cảm thấy có chút kinh hãi. Từ sau khi bí mật riêng tư của cậu bị Thôi Vân công bố với mọi người, Ngô Tô Hoa đã rất ít khi gặp gỡ bạn cùng học, ngoài trừ Dương Giản vẫn luôn cho cậu thái độ ôn hòa.

Giờ phút này từ đáy lòng Ngô Tô Hoa đã có một loại cảm giác, Dương Giản đối với cậu, đại khái cũng chỉ là gặp mặt bạn cùng học, bởi vì cậu đã bị vây trong tình trạng ít tiếp xúc với người khác lâu lắm rồi, cho nên mới coi loại thiện ý này thành rơm rạ cứu mạng, cho rằng đó là thích. Cậu thấy Dương Giản nghiêm nghị kéo cái ghế cho mình, mọi người đều mang bộ dáng nghiêm túc chăm chú, không có thời gian suy nghĩ nhiều, liền mở miệng hỏi:

“Sao đột nhiên lại huy động nhân lực thế này?”

“Chuyện bài post của nam sinh thủy sản trên BBS, cậu có biết không?”

Mười bài post đứng đầu diễn đàn mỗi ngày đều có thay đổi mới, có thể thấy được lượng vào diễn đàn ngày càng nhiều hơn. Thời đại này Internet mới bắt đầu phổ biến, sinh viên tiếp xúc với thứ mới mẻ này, lại có rất nhiều thời gian rảnh vô ích, BBS cứ như vậy trở nên nháo nhiệt, cho nên thay đổi cũng nhanh, nếu như không lên mạng mỗi ngày, sẽ bỏ qua rất nhiều chuyện bát quái trong trường, mà Ngô Tô Hoa không phải loại người thích theo dõi diễn đàn, lúc này bộ dáng hoang mang không biết gì ca.

Thôi Vân chậm rãi nói.

“Tóm tắt đơn giản một chút, chính là nam sinh thủy sản trong Đại hội Thể dục Thể thao muốn giở trò gian trá chơi tôi, thế nhưng bị Dương Giản nhìn thấy, không chiếm được chức quán quân liền ghi hận lên khoa Khoa học kỹ thuật, ở trên diễn đàn trường đăng bài phỉ báng tôi và Dương Giản, đương nhiên, còn có cậu.”

“Tôi cũng không quen cậu ta, liên quan gì đến tôi chứ?”

“Bài post của cậu ta có tiêu đề là: ‘Quan hệ nam nam lộn xộn của hai người nào đó ở khoa nọ’.”

Thôi Vân vừa dứt lời, Ngô Tô Hoa lập tức xù lông.

“Này thực sự là chỉ nằm cũng trúng đạn rồi, lão tử thích đàn ông thì liên quan gì đến người khác chứ?”

Lời này nói ra, Dương Giản không thấy có gì kỳ lạ, người khác ngược lại nếu bị như hắn còn thấy hoảng sợ.

Mập mạp khụ một tiếng, hạ giọng nói:

“Bạn à, cậu còn có chút tương lai đó, lúc đầu người ta không tiếp nhận được, nhưng qua lại một hai lần, ai như thế nào cũng có thể biết rõ trong lòng. Còn hơn nhân phẩm của nam sinh thủy sản và tính cách cách của cán sự trưởng, chút ham thích ấy của cậu cũng không đáng nhắc đến nữa.”

Trác Tiểu Phàm cũng phụ họa nói:

“Không sai, những việc này đều là do mâu thuẫn trong nội bộ nhân dân, đại gia ngẩng đầu không gặp cúi đầu không thấy, một nụ cười xóa tan đi ân oán. Hiện tại mâu thuẫn giữa địch và ta đã xuất hiện rồi, chúng ta hẳn là nên đoàn kết lại, hung hăng đánh lại cho tên đó một cái.”

“Các cậu có dự định gì không?”

Thôi Vân đẩy kính mắt, mắt kính phản quang khiến cả người cậu ta toát lên chút vẻ bí hiểm.

Trác Tiểu Phàm buông tay nói.

“Chẳng phải là đang gọi các cậu đến để nghĩ cách đối phó sao?”

Thôi Vân suy nghĩ một chút, nói:

“Không bằng nói dự định của cán sự trưởng tiết lộ cho nam sinh thủy sản trước.”

Mập mạp kinh ngạc.

“Cậu có chủ ý quái quỷ gì vậy?”

“Cậu nghĩ xem, dựa vào tính cách có thù tất báo này của nam sinh thủy sản, cậu ta có thể không màng đến hành động của cán sự trưởng không? Nam sinh thủy sản là thành viên của tổ thể dục, bản thân cũng là chiêu sinh đặc biệt. Trong tổ thể dục phần lớn đều là chiêu sinh đặc biệt, theo như tôi biết, quan hệ giữa bọn họ cũng không tệ lắm. Hội Sinh Viên sắp cho bầu cử công khai, có sự phản đối của tập thể tổ thể dục, cán sự trưởng nhất định sẽ thất bại.”

“Mà sau khi cán sự trưởng thất bại, địch ý của cậu ta với nam sinh thủy sản sẽ tăng lên, lợi dụng tên kia kiếm danh tiếng là chuyện nhỏ, báo thù rửa hận mới là việc quan trọng hơn.”

Dương Giản bổ sung.

“Cậu ta sẽ báo thù rửa hận như thế nào?”

Ngô Tô Hoa nghe mà có chút sững sờ.

“Khiến danh tiếng một người biến thành rác rưởi có rất nhiều cách.”

Dương Giản nói, nhìn Thôi Vân rồi lại nhìn Ngô Tô Hoa.

Ngô Tô Hoa nghiến răng nghiến lợi nói:

“Không sai, người này âm hiểm như thế, nhất định phải nghĩ ra biện pháp mà ngay cả cán sự trưởng cũng không nghĩ ra nổi, năm trước tôi quả thực là đã nhìn lầm người.”

“Tôi xem ra, cậu là ngay cả đắc tội cậu ta thế nào cũng không biết đi?”

Mập mạp đồng tình nói.

“Được rồi được rồi, không phải đã nói là một nụ cười xóa tan ân oán sao?”

Trác Tiểu Phàm bước lên bước lên điều hòa bầu không khí.

Ngô Tô Hoa hầm hừ nói.

“Ai cùng tên đó cười xóa tan ân oán chứ.”

Thôi Vân mỉm cười.

“Đến lúc đó chỉ cần có người nhắc nhở cán sự trưởng một chút, nam sinh thủy sản là chiêu sinh đặc biệt của tổ thể dục, thành tích học tập lại không được tốt. Đừng quên, cuối học kỳ này chúng ta phải thi đỗ tiếng Anh cấp bốn, nếu không sẽ không lấy được bằng, việc này đối với bất kỳ ai đều rất quan trọng.”

“Cậu là nói, nam sinh thủy sản muốn vượt qua cuộc thi, phải thắng bằng thủ đoạn không rõ ràng?”

Mập mạp dần dần quay về chỗ ngồi.

“Cán sự trưởng lợi dụng quyền lợi của Hội Sinh Viên sẽ tìm ra chút manh mối, nam sinh thủy sản ít nhất sẽ phải chịu một cái xử phạt cảnh cáo. Chậc chậc, chiêu này cũng quá độc ác.”

“Một chiêu lấy mạng.”

Trác Tiểu Phàm không khỏi líu lưỡi.

“Này chỉ là đùa đúng không? Trong hồ sơ có ghi xử phạt là chuyện rất nghiêm trọng đó.”

Thôi Vân lạnh lùng mở miệng.

“Phạm tội bị nghiêm phạt là chuyện đương nhiên, chỉ cần cậu ta không làm sai, ai cũng không làm gì được cậu ta. Tôi cho rằng xử phạtngười làm sai nghiêm túc theo quy định thì có gì không được.”

“Theo lý thì là thế, đều là bạn học, làm như vậy không khỏi quá mức vô tình chứ?”

Ngô Tô Hoa chỉ là vô cớ bị kéo vào, vẫn cảm thấy có chút không đành lòng.

“Các cậu tự bàn bạc đi, quyết định rồi thì nói cho tôi biết một tiếng, tôi không muốn lãng phí thời gian ở chỗ này.”

Thôi Vân nói, xoay người mở cửa đi ra ngoài.

“Làm sao bây giờ?”

Những người còn lại hai mặt nhìn nhau, có chút không đành lòng cũng có chút không cam lòng.

“Tôi cảm thấy có thể làm như vậy.”

Dương Giản đột nhiên lên tiếng.

“Các cậu cảm thấy cán sự trưởng sẽ là một Chủ tịch Hội Sinh Viên tốt sao?”

Mọi người lắc đầu.

“Vậy các cậu cảm thấy, có người làm chuyện khuất tất vượt qua được cuộc thi, đối với người nghiêm túc học tập khác là công bằng sao?”

Mọi người tiếp tục lắc đầu.

“Nếu đã như vậy, vì sao không thể làm?”

Mập mạp dẫn đầu đứng lên, vỗ vỗ vai Dương Giản.

“Nói không sai, bạn tốt lần đầu bày ra một mặt khí phách như thế, thật khiến cho người khác phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa mà.”

Trác Tiểu Phàm và Ngô Tô Hoa nhìn nhau một lát, cũng song song gật đầu.

“Mình đi lên phòng tự học, nói quyết định này cho Thôi Vân, tiếp theo lại bàn bạc xem sẽ tiến hành như thế nào.”

Dương Giản cũng đứng dậy, trong lòng đã có quyết định, bước chân cũng càng vững vàng hơn. Trưởng thành rồi không nên ngây ngốc đến mức người khác nói gì cũng gật nữa, kiên trì với niềm tin của mình, cách thành công sẽ càng gần hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc