THẦN GIỮ CỦA PHẤN ĐẤU SỬ

“Thừa nhận thầm mến cùng thất tình, khó như vậy sao?”

Khi Dương Giản nói những lời này, trong lòng có chút thương cảm. Hắn không thể đem tình hình xảy ra lúc này so sánh với những gì từng xảy ra, một bên tuy rằng có kết cục bi thảm, quá trình rất tốt đẹp, thậm chí khi nhớ lại cũng chỉ có hối hận mà không hề oán trách, người kia ngay từ đầu đã là nhầm lẫn, hắn coi đối phương như niềm an ủi trong cuộc sống cô đơn văng lặng này, Lâm Gia Nam lại không nghĩ như vậy.

Nhìn bộ dáng sa sút tinh thần của người đang ngồi ở vị trí lái xe kia, Dương Giản than thở:

“Vì sao không chịu buông tay chứ? Trong cuộc sống của anh sẽ có rất nhiều người còn quan trọng hơn tôi, phí thời gian tuổi trẻ như vậy tương lai sẽ hối hận đó.”

Mắt Lâm Gia Nam có hơi đỏ lên, trong hơi thở còn thoảng mùi rượu. Anh cũng tự nói như thế với chính bản thân mình, Dương Giản không hề quan trọng. Nhưng khi Dương Giả kể lại câu chuyện của bản thân ra, Lâm Gia Nam ngược lại cảm thấy không được tự nhiên, theo bản năng muốn phản bác lại.

“Làm sao cậu biết? Cậu thử nói cho tôi xem là có những ai?”

“Rất nhiều mà, ví dụ như người nhà, bạn gái, sự nghiệp, tiền tài, rất nhiều rất nhiều thứ.”

Hắn cũng chỉ là thuận miệng nói ra vài thứ, nhưng vô thức lại đặt người nhà lên vị trí đầu tiên. Dương Giản vẫn luôn không thể quên được cảnh mình bị người nhà vứt bỏ, lúc này nhận ra, cũng chỉ nhẹ nhàng dừng lại, mỉm cười trào phúng.

“Chính là như vậy đấy.”

Nhưng loại mỉm cười thản nhiên nhưng dường như cất chứa rất nhiều bí mật này, khiến cho Lâm Gia Nam có chút không khống chế được. Anh ta kéo cổ tay Dương Giản, nghiêng qua muốn hôn lên đôi môi hơi nhếch lên kia.

Dương Giản đẩy anh ta ra nói:

“Đỗ xe ở chỗ này sẽ bị viết phiếu phạt, đợi lát nữa cảnh sát đuổi đến đây, anh còn say rượu, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy.”

Lâm Gia Nam sửng sốt, mọi việc làm của anh tối hôm nay đều thoát ly hoàn toàn khỏi thái độ bình thường, thực ra cũng không uống mấy rượu. Anh đẩy cô gái chủ động yêu thương quyến luyến ra, thầm nghĩ muốn đi gặp cậu nam sinh nhìn có vẻ tầm thường nhưng rất khó đoán kia.

Đằng xa mơ hồ có tiếng còi cảnh sát truyền đến, Dương Giản thúc giục anh:

“Đi mau lên.”

Lâm Gia Nam khởi động xe, tay đặt ở trên tay lái thoạt nhìn cũng không được ổn lắm.

Nếu như bị lôi đến cục cảnh sát là phiền phức rồi. Dương Giản sống hai đời đều là người dân lương thiện tuân thủ luật pháp, luôn rất kính nể những người làm cảnh sát, hắn thấy tình hình không ổn, đưa tay qua mở khóa cửa, vòng lên mở cửa xe ở phía trước, đẩy Lâm Gia Nam sang vị trí phó lái, tự mình ngồi vào, nhấn ga khởi động xe vô cùng lưu loát.

Lâm Gia Nam có chút ngơ ngác nhìn Dương Giản, có lẽ là lúc này chất cồn mới phát huy tác dụng, thần kinh cũng trở nên mê mang rồi. Anh thấy bộ dáng lái xe vô cùng thuần thục của Dương Giản, nghĩ thầm, vì sao người này lại có thể gây cho anh cảm giác ngoài ý muốn như thế?

Dương Giản đưa anh đến dưới công ty, đỗ xe vào trong ga ra xong rồi, liền đưa chìa khóa cho anh. Trong ga ra ngoại trừ hai người bọn họ thì không có một bóng người, chỉ có lác đác vài chiếc xe, khung cảnh trống trải dù có kêu lên cũng không có ai trả lời.

“Vốn là muốn đưa cậu về ký túc xá.”

Lâm Gia Nam thật sự hối lỗi.

“Thế nhưng vì sao cậu lại muốn đưa tôi đến công ty mà không phải là đến nhà của tôi?”

“Ký túc xá của tôi có bảo vệ ở cổng, lúc này đã quá giờ, tôi cũng không muốn để Ngô Tô Hoa nhìn thấy tôi và anh đang say khướt ở cùng với nhau.”

“Vậy đến công ty làm gì?”

“Anh nghỉ ngơi, tôi tăng ca.”

Dương Giản chậm rãi nói từng chữ. Lâm Gia Nam đã làm hắn lãng phí thời gian cả buổi tối, phải biết rằng thời gian chính là tiền tài, hắn nhất định phải bù lại.

Dương Giản dùng thẻ nhân viên của Lâm Gia Nam quét mở cửa, bảo vệ thấy hai người cũng hỏi vài câu, đại khái là rất ít khi thấy có người nửa đêm còn chạy đến công ty tăng ca, nhưng quang minh chính đại đi đến thế này cũng không giống kẻ trộm.

Trong phòng làm việc của Lâm Gia Nam không có giường, anh ta nằm lên chiếc sofa bằng da bên trong, liếc Dương Giản, mơ màng nói:

“Dù có đưa tiền cho cậu dùng, cậu cũng không chịu đưa tôi đến khách sạn thuê một phòng sao?”

Không biết vì sao, anh biết Dương Giản chính là cho rằng đi khách sạn quá tiêu pha lãng phí nên mới bắt anh ở nơi này chịu khổ, mặc dù có chút đáng tiếc, nếu như ở khách sạn thì sẽ là khung cảnh tươi đẹp cỡ nào chứ.

Dương Giản thực ra hiểu rất rõ sự mập mờ giữa hai người, cũng biết có thể lợi dụng điểm lớn nhất này biến thành lợi ích của mình, thật sự thì dù có xảy ra chuyện gì cũng không sao, hắn hiểu rõ trong lòng, mà Lâm Gia Nam cuối cùng chiếm được điều mình muốn, hứng thú dần dần cũng sẽ phai nhạt, sẽ không tiếp tục gây phiền phức cho hắn nữa. Nhưng Dương Giản đã từng phải chịu sự trừng phạt quá nặng rồi, đến nay lòng hắn vẫn còn sợ hãi.

Nói như vậy, tiền tài vẫn là vật có tính đảm bảo nhất. Hắn không để ý đến ánh mắt u oán của Lâm Gia Nam, mở hai máy tính trong phòng làm việc lên, cắm thiết bị lưu trữ luôn mang theo bên người của mình vào một máy.

“Cậu đang làm gì đấy?”

Lâm Gia Nam cũng không phải là say thật, anh đứng dậy đi đến hỏi Dương Giản.

Dương Giản không hề ngẩng đầu lên nói:

“Kiểm tra xử lý phần mềm.”

“Cậu làm xong nhanh như vậy sao?”

Lâm Gia Nam vô cùng kinh ngạc.

“Không phải chỉ mình tôi.”

Dương Giản cuối cùng cũng ngừng lại một chút ngẩng đầu lên cười với anh, nhưng không nói gì nhiều.

“Cậu thực sự muốn tôi ngẩn người ở nơi này cả đêm sao?”

“Là tại đồ xấu xa nhà anh không chịu yên ổn lái xe, bây giờ mới giả vờ đáng thương cũng muộn rồi.”

“Là đáng thương thật mà, cậu xem ngủ ở chỗ này kiểu gì chứ?”

Lâm Gia Nam tuy rằng cũng có nền tảng kỹ thuật, nhưng bởi vì ngay từ đầu đã làm quản lý, thực sự chưa từng chịu uất ức như thế.

“Ngủ không được thì sang đây nhìn chương trình, không có chỗ nào không hài lòng thì chuẩn bị giao tiền ra đây đi.”

Dương Giản nhếch miệng đắc ý.

Hắn thoạt nhìn thật sự rất cao hứng, Lâm Gia Nam nghĩ như vậy, không khỏi mở miệng hỏi:

“Vì sao cậu lại thích tiền như vậy? Tuy rằng ai cũng thích tiền cả, nhưng rất ít khi thấy người còn trẻ mà đã si mê như thế.”

“Bởi vì kiếp trước vì nghèo nên mới chết.”

Dương Giản cười hì hì nói.

Lâm Gia Nam nghe xong liền cảm thấy trong lòng hơi khó chịu, cau mày nói:

“Tuổi còn nhỏ, đừng suốt ngày nói cái gì mà chết với không chết.”

“Có từng nói rồi sao?”

“Lần trước nói về bạn trai trước của cậu, cũng nói là chết.”

Dương Giản sửng sốt, không khỏi cười khẽ:

“Anh muốn biết có người như vậy thật không đúng không?”

Lâm Gia Nam quay sang chỗ khác không nhìn hắn cũng không lên tiếng.

Người lớn như vậy, kiêu ngạo như vậy, lúc này tính tình lại giống như một đứa trẻ đang hờn dỗi. Dương Giản nhìn anh ta bị ánh đèn huỳnh quang chiếu sang phải cuộn người lại trong một góc, thậm chí còn phải dùng cánh tay che mắt.

Sự cảm động lúc đầu cũng không phải là giả, Dương Giản thầm thở dài, nếu ngày trước không phải cũng có một người như vậy, hắn chưa hẳn là sẽ không thật sự thích Lâm Gia Nam, đáng tiếc chuyện đến lúc này dù có nghĩ tiếp….cũng không còn ý nghĩa rồi. Hắn thu hồi tầm mắt, chuyển lực chú ý tập trung trên màn hình máy tính.

Các nhóm số lần lượt lướt qua, Dương Giản đang tập trung tinh thần, lại nghe thấy bên kia có tiếng gọi mơ hồ không rõ.

“Dương Giản.”

“Ừ?”

Hắn lên tiếng.

“Cậu thực không thể thích tôi lại sao?”

“Tôi vẫn thích tiền của anh hơn, cho nên tôi đang nỗ lực kiếm về đây.”

Dương Giản trả lời. Hắn không nói ra khỏi miệng là, chỉ có tiền, dù là bất kỳ ai, chỉ cần cố gắng cũng có thể kiếm được, cho nên đó là thứ đáng yêu nhất cũng đáng tin cậy nhất trên thế giới này.

Lâm Gia Nam nằm ở đằng kia không chút thoải mái, trong đầu cũng hiện lên vài hình ảnh, chỉ là Dương Giản ở đằng kia bộ dáng nghiêm túc, khiến anh cảm thấy đây thật sự là một người không hiểu tình cảm. Hoặc là Dương Giản có ý trả thù anh, thà rằng tự mình thức đêm tăng ca cũng không chịu ngoan ngoãn ngủ cùng anh một đêm, lúc này nghe thấy Dương Giản xếp tiền đứng trước anh, Lâm Gia Nam cảm thấy vô cùng uất ức.

“Dương Giản, tôi là khách hàng của cậu, cậu không phải là nên nói mấy câu dễ nghe lấy lòng tôi sao?”

Dương Giản bị anh ta khiến cho không thể tập trung tinh thần, dứt khoát ấn nút tạm dừng chương trình, vô cùng cố gắng bình tâm lại nhìn về phía anh ta nói:

“Anh muốn nghe điều gì.”

“Quên đi.”

Lâm Gia Nam dù có thích mấy, cũng chưa từng ăn nói khép nép lấy lòng người khác như vậy. Anh ta lảo đảo đứng lên nói:

“Cậu muốn tăng ca thì ở lại đây tăng ca đi, tôi về nhà trước. Ngày mai liên hệ với trưởng bộ phận kỹ thuật, cậu cũng biết đấy. Nếu bên cậu ta nói không có vấn đề gì, cậu có thể lấy được chỗ tiền còn lại.”

Tuy rằng ngữ khí như vậy vừa vô lễ vừa vô tình, nhưng Dương Giản cũng không tính toán với anh ta, chỉ thản nhiên hỏi một câu:

“Anh muốn đi?”

“Cậu làm như vậy là vì muốn khiến tôi rời khỏi cậu sao?”

Lâm Gia Nam đứng im tại chỗ, không quay đầu lại, bóng lưng dường như là vì tổn thương mà cứng ngắc lại, có chút chán nản.

Thật sự giống như chỉ cần Dương Giản trả lời một câu ‘Đúng’, anh ta sẽ quyết tâm từ nay về sau không bao giờ gặp lại nữa.

Đây cũng là kết cục mà Dương Giản muốn. Dương Giản thở dài, đi đến phía trước nói với anh ta:

“Tôi nghĩ chờ đến khi anh tỉnh táo rồi nói lại sau, hiện tại đầu óc của anh không được rõ ràng lắm.”

Lâm Gia Nam phẫn nộ xoay người lại:

“Tôi không có.”

“Được rồi, anh sẽ cho tôi bao nhiêu tiền?”

Dương Giản lẳng lặng hỏi.

“Cái gì?”

Lâm Gia Nam rõ ràng là hiểu lầm ý của Dương Giản, vẻ mặt khi nhìn về phía hắn có chút khó hiểu.

“Đơn giản mà nói, chính là phần mềm của tôi cũng không định bán cho một công ty của anh, hạt nhân vẫn giống nhau, nhưng sửa lại hình thức cũng không phức tạp. Anh cũng biết đấy, thị trường tiềm ẩn trong cái này rất lớn. Nếu như anh có hứng thú, tôi có thể bán lại, tôi có quyền thu tiền phần kỹ thuật, anh bán đi rồi lại chia tiền cho tôi.”

“Hiện tại cậu đang muốn nói chuyện làm ăn với tôi sao?”

Lâm Gia Nam thoạt nhìn vô cùng kinh ngạc.

“Cho nên mới nói, vẫn là chờ đến lúc anh tỉnh táo mới bàn lại.”

Dương Giản chán nản cào cào tóc, ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh ta.

Lâm Gia Nam bước lại hai bước, đứng trước mặt Dương Giản, khom lưng xuống ghé sát lại nhìn vào mắt hắn:

“Làm sao cậu biết tôi nhất định sẽ đồng ý làm ăn với cậu?”

“Buôn bán không cần vốn, anh không làm sao?”

Lần này đến lượt Dương Giản kinh ngạc.

Lâm Gia Nam dù sao cũng không thực sự say, cuối cùng anh cũng phát hiện chủ ý mượn rượu giả điên này của mình đã sai mười phần rồi, Dương Giản căn bản là mềm cứng đều không ăn, người này chỉ cần nhận được tiền.

Anh oán hận trừng mắt liếc hắn một cái, nói:

“Người làm và nhãn hiệu chất lượng đều tính vào giá, nếu như cậu có thể bán đi, còn cần tìm đến tôi chia nửa chiếc bánh này sao?”

“Quả nhiên là anh giả vờ say, nhưng tôi cũng không định lừa gạt tiền của anh.”

Dương Giản phẫn nộ nói:

“Nghiêm chỉnh mà nói, tôi định thành lập một công ty phần mềm, mùa hè này bắt đầu treo biển hành nghề kinh doanh, thế nhưng cần đăng ký tài chính, cho mới muốn mau chóng hoàn thành hạng mục này cho anh để có dư tiền. Tôi có thể đem kế hoạch xây dựng công ty đến cho anh xem, nếu có ý hùn vốn tham gia cổ phần, chúng ta cũng có thể tìm lúc nào đó nói chuyện.”

Lâm Gia Nam giống như chưa bao giờ quen biết Dương Giản, ngơ ngác nhìn hắn nửa ngày, cuối cùng mới mở miệng nói:

“Ý nghĩ này của cậu, bắt đầu có từ lúc nào?”

Dương Giản mỉm cười:

“Bắt đầu từ ngày đầu tiên quen biết anh.”

Bình luận

Truyện đang đọc