THẦN MỘ

" Thiên a, thần cốt nằm trên sàn, đơn giản làm người ta không tin được!" Thần Nam kinh ngạc tới trợn mắt há mồm.

Tiểu Ngọc đứng trên đỉnh cầu thang, hai mắt chú thị nhìn chăm chăm về hướng chánh môn.

Thần Nam cẩn trọng kiểm tra khối thần cốt nằm trên đất, phát hiện ra đây chính là tán cốt của từ di cốt một vị thần, bị người khác đánh nát nằm rải rác trên chín bậc cầu thang. Hắn chú tâm quan sát lại phát hiện ra bộ xương thiếu mất đôi xương cánh tay.

" Chẳng lẽ đây là di cốt của một trong hai vị thần từng đánh nhau tại thần chiến di tích này? Di cốt của ông ấy sao lại bị người chấn vỡ ra tại nơi đây? Chẳng lẽ có người ra vào đại điện dẫm đạp lên? Vậy phải có thâm cừu đại hận với vị thần này..." Thần Nam cảm giác bất an, cùng với thần có thâm cừu đại hận thì quyết không phải là phàm nhân, hắn lập tức liên tưởng tới một vị thần trong cuộc đại chiến.

"Chẳng lẽ còn có một vị cổ thần? Không thể nào, lưỡng vị cổ thần đều đồng quy vu tẫn, không có khả năng còn vị thần nào nữa cả."

Chánh môn của đại điện khủng bố đáng sợ ấy tối đen như mực, không có lấy một chút ánh sáng, tầng tầng hàn khí tán phát ra bên ngoài, truyền ra từng tràng tiếng kêu kỳ dị như có như không.

Thần Nam trong tâm dấy lên một cỗ hàn ý, hắn ta bắt đầu cảm thấy một nỗi sợ hãi vô bỉ, không biết đại điện trước mặt có thứ gì ở trong, có nên vào tiếp không, hắn cảm thấy do dự...

Cuối cùng hắn bước vượt qua bậc thứ chín, kiên quyết hướng chánh môn đại điện đi tới. Hổ vương bị hắn tóm lấy tai kéo đi mấy bước, nhưng khi đến trước cự khẩu* của ác ma tối đen không chút anh sáng thì lại không chịu đi tiếp nữa, bốn chân hổ dụng lực bám lấy mặt đất.

Thần Nam gọi nhỏ: " Sắc hổ đi mau."

Hổ vương Tiểu Ngọc lúc lắc đầu, nó khoa khoa một cái hổ trảo lên ra hiệu, đồng thời nhãn thần lộ ra thần sắc sợ hãi kinh khủng. Thần Nam nhìn thấy nó nhất quyết không muốn đi, liền vận chuyển huyền công gia truyền nâng cổ nó nhấc khỏi mặt đất bất, sau đó hướng đại điện tiến vào. Tiểu Ngọc tuy không muốn đi, nhưng không thể nào đào thoát khỏi thủ chưởng của Thần Nam.

Khi Thần Nam bắt đầu tiến vào đại điện, một cỗ hàn khí chợt thổi tới ngay trước mặt, tại giữa mùa hè nóng bức này, trong cung điện tựa như trong một nhà nước đá lạnh. Hắn đặt hổ vương lên mặt đất, hổ vương run rẩy một trận, thân thể nó nhanh chóng co lại, cuối cùng "Sưu" một tiếng rồi phóng lên vai hắn, hai chân hổ liền vồ lấy đầu hắn.

" Sắc hổ thả chân ra." Thần Nam kêu nhỏ.

Tiểu Ngọc dụng lực bám lấy, không màng tới lời quát mắng, thế nào cũng không buông chân, cùng lúc thần sắc hiện lên một vẻ bất an. Thần Nam không còn cách nào, đành cho nó tiếp tục ở trên vai, chầm chậm bước tới.

" Tháp", " Tháp", " Tháp".... ( tiếng bước chân )

Rộng lớn, trong đại điện tối đen chỉ vang lên tiếng bước chân, ngoài ra chỉ còn sự yên tĩnh chết chóc, bóng tối đen như mực tới không thể nhìn thấy năm đầu ngón tay, Thần Nam bằng vào linh giác mẫn duệ của mình từ từ tiến vào.

Tiếp tục đi tới trước chừng mười trượng, dười chân xuất hiện nhiều bậc thang, trên những bậc thang đá có một các cửa đá án lối vào. Lúc hắn đi về phía thạch môn thì Tiểu Ngọc bất an hống lên một tiếng, sau đó từ cổ áo hắn chui luôn vào ngực áo của hắn.

" Ta XXXX, sắc hổ định dọa chết ta chắc? Tự nhiên dám chui vào ngực ta." Thần Nam chộp lấy, định ném Tiểu Ngoc ra. Nhưng những móng vuốt nhỏ bấu chặt vào vai hắn, bám vào tóc hắn rất chặt.

"Nhát như thỏ, ngươi là đồ lão thử chuyển thế, một điểm cũng chẳng giống lão hổ."

Thần Nam dùng sức mở thạch môn, ở trong là một phòng lớn chính rộng lớn phi thường, trên tường bốn phía có gắn những hạt minh châu đang phát lục quang ảm đạm, phảng phất âm u chẳng khác gì Địa phủ.

Sau khi hắn nhìn cảnh tượng bên trong, liền hít một hơi lương khí, sợ đến rởn cả gai ốc, hai bên đại điện là hai hàng kiền thi* đứng gác, bộ da nhăn nhúm bọc lấy bộ xương, ngũ quan méo mó dị thường trông vô cùng hung ác, Thần Nam tim "thịch thịch" đập điên cuồng, hắn tưởng như đang tiến nhập vào cõi u minh.

" Khụ...." một tiếng ho già nua chợt từ trong đại điện truyền ra, Thần Nam giật nảy mình nhảy lùi lại một bước, Tiểu Ngọc trên vai hắn bị rơi xuống, sau đó liền nhanh chóng nhảy trở lại. Thần Nam giữ lấy nó, hai tay không tự giác lại dùng lực, giữ chặt làm Tiểu Ngọc mắt trắng dã, đến khi Tiểu Ngọc quào hắn một cái, hắn liền vội bỏ tay ra.

Hắn vội vã rút lui về phía sau, chợt phát hiện thạch môn đã bị phong bế từ lúc nào, vô pháp trở ra. Tiểu Ngọc trên vai hắn bồn chồn kêu lên sợ hãi, song nhãn không ngừng đảo nhìn khắp chốn. Thần Nam cố gắng ổn định tinh thần, kêu lớn: "Ai? Kẻ nào đang lẩn trốn mau ra đây."

Một giọng già nua vang dội trong đại điện:" Người trẻ tuổi không cần phải làm ồn như vậy. Ta ở ngay đây, sao lại gọi là trốn được? Ngươi vô duyên vô cớ tiến vào, chẳng phải để ta hỏi mới đúng sao?"

Thần Nam lợi dụng linh giác mẫn duệ của mình khám xét khắp đại điện hết lần này đến lần khác, nhưng thực sự không phát hiện được gì, trong điện không có ai khác ngoài hắn và Tiểu Ngọc, đơn giản không có chút dấu hiệu nào của sự sống, hắn run người sợ hãi.

Trải qua một khoảng thời gian, giọng già nua đó lại vang lên:" Gặp nhau tức là có duyên, không ngờ nơi đây còn có người đặt chân tới, người trẻ tuổi chúng ta nói chuyện một chốc."

Thần Nam nói:" Ngươi không cho ta nhìn thấy mặt, đó chẳng phải là thiếu thành ý hay sao?"

" Ta thực sự không có ẩn nấp, muốn nhìn thấy ta, hãy tiến lên phía trước."

Thần Nam từng bước từng bước tiến tới, Tiểu Ngọc trên vai hắn khẩn trương nhìn tứ phía, khi tiến nhập vào giữa hai hàng xương khô, nó "sưu" một tiếng liền chui tọt vào trong lòng Thần Nam, chỉ còn để lộ cái đầu hổ dáo dác nhìn ra ngoài.

" Sắc hổ ngươi mau chui ra cho ta". Nhưng lúc này Thần Nam không thể nào lôi được nó ra cả, hổ trảo của Tiểu Ngọc sớm đã bám chặt lấy y phục của hắn, thà chết cũng không ra.

" A, a tiểu miêu trăm năm trước không phải ngươi đã từng tới đây, không lẽ nhớ tới lão nhân gia ta, giờ quay lại thăm sao?"

Nghe những lời đó Tiểu Ngọc lại lộ ra thần sắc ngây ngốc, từ trong thân Thần Nam "Sưu" một tiếng lao ra ngoài, giẫm vào má bò cả lên đầu Thần Nam, sử trảo nắm lấy tóc hắn ta dáo dác tìm kiếm nhìn tứ phía.

" Ta XXXX, sắc hổ ngươi dám trèo cả lên đầu lên mặt ta, tức chết ta được." Thần Nam vội nắm lấy nó xuống, quẳng ngay vào chân một bộ xương khô.

" Hống"

Hổ vương Tiểu Ngọc kêu lên một tiếng sợ hãi, rồi nhanh chóng chạy ngay lại bên chân Thần Nam, một chân tiểu hổ khẩn trương cào lấy chân hắn.

" Haha, tiểu miêu ngươi vẫn nhút nhát như trăm năm trước vậy, ta sẽ không ăn thịt ngươi đâu, ngươi sợ cái gì chứ?" Giọng nói già nua vang lên khắp đại điện, thật sự không biết từ nơi đâu phát ra.

Ngay khi Thần Nam tiến tới khoảng mười bước chân, một xác chết khô chợt quay đầu đối diện với hắn phơi hai hàm răng cười, hàm răng trắng toát phát ra một luồng quang mang yêu dị.

" Hống" Tiểu Ngọc hống lên một tiếng lớn, nhanh chóng nhảy lùi về sau mười trượng, toàn thân lông mao dựng đứng, kinh khủng nhìn bộ xương khô trước mắt.

" A" Thần Nam kinh hòang kêu lên một tiếng, lùi lại liền bảy, tám bước, hắn cảm giác một cỗ hàn khí dâng trào trong lòng, từ đầu đến chân như phủ một lớp băng lạnh.

* kiền thi: xác ướp

Bình luận

Truyện đang đọc