THẦN THẦN NGỰ KIM LONG

Khi tiếng chuông báo vào tiết sắp sửa kết thúc, thầy giáo Giả bước vào lớp.

Tiếng rì rầm tán gẫu trong Phù Dung Trai cũng tan theo gió. Hễ nghĩ tới chuyện thầy giáo Giả chính là danh họa trứ danh nước Thịnh Ninh Mèo Meo Meo thì Thần Thần lại cảm thấy dáng vẻ đạp nắng mai bước vào lớp của gã trông oai vệ hơn hẳn.

Thầy giáo Giả bắt gặp ánh nhìn của Thần Thần, thong thả bước tới chỗ ngồi của mình, lúc đi ngang qua người Thần Thần còn thoáng mỉm cười với nàng.

Trần Thần Thần: "..."

Hình tượng cao lớn chói mắt lúc nãy sụp đổ trong nháy mắt. Quả nhiên phong cách nọ không hợp với thầy giáo Giả chút nào.

Nụ cười thoáng chốc kia của thầy giáo Giả quả nhiên không thoát khỏi cặp mắt hoa đào của Hoa Từ, nàng ta nghi ngờ chớp chớp mắt, quay lại hỏi Thần Thần, "Vừa rồi thầy giáo Giả mỉm cười với cô hay với ta thế?"

Câu hỏi này bất giác khiến Thần Thần mím môi. Nàng nhìn vẻ mặt sốt ruột của Hoa Từ, nghiêm túc đáp: "Đương nhiên là cô."

Hoa Từ còn chưa kịp hớn hở thì đã nghe Thần Thần nói tiếp: "Vì trông cô rất buồn cười."

Hoa Từ: "..."

Bài học sáng nay là làm câu đối. Rõ ràng thầy giáo Giả chẳng có mấy kỳ vọng về tài năng văn học của đám quần là áo lụa này, hắn chỉ mong bọn họ có thể đặt câu lưu loát, chủ đề hợp với hoàn cảnh là được.

Thần Thần cầm giấy bút tự hỏi suốt nửa buổi học, nhưng bất kể nghĩ ngợi kiểu gì thì trong đầu trước sau chỉ hiện ra ba trăm bài thơ Đường.

Không biết nếu nàng sao chép ba trăm bài thơ Đường thì có bị phát hiện không nhỉ? Nhưng nghĩ lại thì ba trăm bài thơ Đường cũng đâu phải là câu đối? Lại còn phải hợp với hoàn cảnh nữa...

Thần Thần vắt óc tìm kiếm trong đống Đường thơ Tống từ may mắn còn sót lại trong trí nhớ, cuối cùng cảm thấy chỉ có một câu hợp với hoàn cảnh của mình: Ngàn vàng xài hết rồi có lại.

Nhưng rốt cuộc Thần Thần vẫn không sao chép thơ cổ mà dựa vào thực lực của chính mình để viết một cặp câu đối.

Nhớ năm đó, cơm gạo đỏ, canh tổ yến, vàng đầy tay bạc ngập rương;

Ngẫm bây giờ, cơm gạo tẻ, canh rau suông, vàng chẳng có bạc cũng không.

Đúng là từng từ đều nhuốm máu!

Thần Thần bị câu đối của mình làm cho cảm động đến rơi lệ. Nàng vừa lau nước mắt, vừa nhớ ra hình như mình còn thiếu một bức hoành phi.

Thế là nàng vung tay, lưu loát viết sáu từ xuống trang giấy trắng: Cuộc đời này thật hố cha.

Thầy giáo Giả vẫn luôn đứng đằng trước quan sát mọi người. Thấy Thần Thần làm câu đối mà lệ tuôn như mưa thì trong mắt gã ánh lên vẻ tò mò. Thông thường, một tác phẩm có thể chạm tới trái tim người xem thì trước hết phải lay động được trái tim của chính tác giả trước.

Vì thế, thầy giáo Giả đi tới trước bàn Thần Thần, muốn nhìn xem rốt cuộc nàng đã viết gì.

Sau đó toàn thân thầy giáo Giả cứng đờ.

Thần Thần ngước đôi mắt long lanh lên nhìn thầy giáo Giả một cái, "Có gì không đúng à?"

"Ơ..." Thầy giáo Giả trầm tư, "Hai vế đối nhau rất chuẩn, nhưng nội dung quá thấp kém."

"..." Thần Thần mím môi hỏi, "Không phải thầy bảo phải hợp hoàn cảnh sao?"

#Cuộc đời ta thấp kém thế đó#

Thầy giáo Giả: "..."

Đoạn đối thoại của Thần Thần và thầy giáo Giả đã khơi gợi hứng thú của Hoàng Tang. Y cũng tới trước bàn Thần Thần, cúi đầu nhìn lướt qua đôi câu đối được viết xiên viết xẹo của Thần Thần... Không thể không nói, chuyện này Thần Thần không hề lừa y, chữ nàng đúng là quá xấu. Bấy giờ Hoàng Tang thầm thấy may mắn khi ấy không bắt Thần Thần đề chữ trên bức chân dung hôm nọ.

Có điều nội dung câu đối...

Hoàng Tang nhìn một lúc, đột nhiên bật cười.

Khắp Phù Dung Trai lặng ngắt như tờ, nhất là dáng vẻ của Lý công công vẫn luôn đứng cạnh hầu hạ bút mực cho Hoàng Tang trông cứ như thể muốn cưỡi hạc về chầu trời ngay lúc này. Hoàng Tang ấy thế mà lại cười! Không phải cười khẩy cười nhạo mà là... cười đáng yêu!

Lý công công bị mấy từ cười đáng yêu này dọa sợ tới mức run lẩy bẩy.

Thần Thần cũng ngơ ngác nhìn Hoàng Tang, nàng nhớ lại, hình như đây là lần đầu tiên nàng thấy Hoàng Tang cười. Bình thường cảm xúc Hoàng Tang không có dao động lớn, ngay cả cách nói năng cũng rất nghiêm chỉnh. Bây giờ có thể thấy Hoàng Tang cười đáng yêu như thế, Thần Thần chợt thấy mắt mình muốn đui luôn.

Cười đáng yêu? Thần Thần thấy hoảng hốt vì cách mô tả này, Hoàng Tang có thể nham hiểm có thể ngang ngược nhưng không thể nào đáng yêu! Nếu nàng cảm thấy Hoàng Tang cười đáng yêu thì đúng là đáng chết vạn lần!

Bên này Thần Thần âm thầm phán bản thân tội tử hình, bên kia Hoàng Tang đã dời mắt đi, "Hố cha nghĩa là gì?"

Trần Thần Thần: "..."

Nàng tuyệt đối không ngờ, trọng điểm chú ý của Hoàng Tang lại ở chỗ đó.

Chẳng lẽ không nên là tài văn chương hơn người và nội tâm sâu sắc của nàng sao? Được rồi, tuy hai thứ này nàng đều không hề có.

Thần Thần hít một hơi thật sâu, bắt đầu phổ cập kiến thức cho Hoàng Tang hố cha có nghĩa gì, "Hố cha ý là... lừa gạt cha ngài đó."

Câu giải thích của Thần Thần rất ngắn gọn huỵch toẹt, nhưng nàng tin một cụm từ có ý nghĩa sâu sắc như hố cha nhất định có thể lay động Hoàng Tang, để ngài ấy tự mình lĩnh ngộ ẩn ý bên trong.

Hoàng Tang nghe Thần Thần giải thích xong, ngước mắt nhìn Thần Thần, "Không ai dám lừa gạt cha ta."

Trần Thần Thần: "..."

Hoàng Tang, dọa dẫm dân thường có gì hay sao?! Ta cũng biết không ai dám lừa gạt cha ngài mà! Lục phủ ngũ tạng của ta đang run hết lên đây này!

Cái liếc nhìn vừa rồi của Hoàng Tang có lực sát thương quá lớn, Thần Thần bước đầu phỏng đoán có lẽ năm loại nội tạng của mình đều bị tổn thương với các mức độ khác nhau.

"Tất nhiên là không có ai dám hố cha ngài." Miệng Thần Thần nhướng lên một độ cong hoàn hảo, lộ ra tám cái răng đẹp đẽ đều tăm tắp.

Mắt Hoàng Tang chợt lóe lên, dáng vẻ nịnh bợ này từ nhỏ đến lớn y đã gặp không ít, ở trong nhiều hoàn cảnh, từ nhiều người khác nhau. Nhưng khi Thần Thần cố ý lấy lòng y thế này lại không khiến y thấy phản cảm, trái lại còn thấy... rất vui vẻ.

Nụ cười bất giác nở trên môi Hoàng Tang, y quay lại chỗ ngồi của mình, nhấp một ngụm trà sớm đã lạnh.

Sau giờ tan học, Thần Thần lại bị thầy giáo Giả gọi tới văn phòng.

Một lần nữa bước vào căn phòng treo đầy tranh chữ kia, Thần Thần chợt thấy cả căn phòng như sáng loá lên, chắc chắn chúng đều là bút tích thật của Mèo Meo Meo!

"Ngồi đi." Lần này thầy giáo Giả không ngồi xuống chiếc bàn dùng để vẽ tranh lần trước mà lại chỗ hai chiếc ghế tiếp khách ngồi xuống đó trước. Thần Thần thấy thầy giáo Giả chỉ vào chiếc ghế còn lại, vẫn rầy rà không có ý đi tới, "Phải nói lâu lắm sao?"

Nếu phải ngồi thì xem ra không mất nửa canh giờ là không xong.

Thầy giáo Giả câm nín một lúc mới nhếch khóe môi lên, rụt cánh tay đang đưa lên không trung về, "Bức Mỹ nhân dưới trăng..."

Thần Thần "vèo" một phát ngồi xuống chiếc ghế đối diện.

Thầy giáo Giả không kiềm được mà bật cười, gã chưa từng thấy ai có khả năng hiểu ý người khác nhanh như Trần Thần Thần. Người ta hay nói phường buôn bán hay lọc lừa, như thể gian trá đã sớm là bản tính của thương nhân. Vậy mà Trần Thần Thần xuất thân trong gia đình thương nhân lại cứ như mang dòng dõi thư hương.

Có lẽ là vì chuyện kinh doanh của Trần lão gia. Kinh doanh tranh chữ cổ không thể so với những ngành buôn bán khác, nếu không phải người có hứng thú với mấy thứ tao nhã thì không làm được.

Thần Thần ngồi nhấp nhổm trên ghế, nín thở chờ thầy giáo Giả nói chuyện, nhưng có vẻ như thầy giáo Giả đang lâm vào trầm tư, không nói năng gì. Chẳng còn cách nào, Thần Thần đành chủ động thu hút sự chú ý của thầy giáo Giả, "Thầy giáo Giả, thầy chính là Mèo Meo Meo à?"

Tuy Thần Thần không biết rốt cuộc Mèo Meo Meo là danh họa nổi tiếng cỡ nào, nhưng từ giá tiền tranh của gã có thể thấy gã là một họa sĩ rất sáng giá. Một họa sĩ đang nổi tiếng là thế, sao lại ẩn mình trong một cái học viện nhỏ làm thầy giáo dạy học chứ? Lẽ nào là để trải nghiệm cuộc sống?

Thầy giáo Giả cười cười, hỏi ngược lại: "Trò nghĩ tôi là Mèo Meo Meo sao?"

Đương nhiên ta không mong thầy là Mèo Meo Meo, nếu thế sẽ khiến người ta tuyệt vọng với nghề họa sĩ biết bao. Nhưng bức tranh Mỹ nhân dưới trăng kia, không chỉ Trần lão gia bảo nó là thật mà ngay cả chuyên gia giám định mà Đồ lão gia thuê cũng nhất trí cho rằng đây là tranh do Mèo Meo Meo vẽ, nàng thật sự không nghĩ ra lý do nào khác.

"Cha ta bảo bức tranh kia là thật." Thần Thần không trả lời thẳng mà lôi Trần lão gia ra làm lá chắn. Thầy giáo Giả mỉm cười, vừa rồi gã còn bảo nàng ngây thơ, xem ra vẫn có chút khôn lỏi.

"Nếu Trần lão gia đã nói đúng thì là đúng." Thầy giáo Giả tựa lưng vào ghế, nói với vẻ thờ ơ như thể đang nói "Nếu trò bảo đó là cải thảo thì nó chính là cải thảo."

Thần Thần bất chợt nhíu mày, vậy ra thầy giáo Giả đang tính theo kịch bản bí ẩn, còn muốn nhây nhưa không định lộ cái kết sao?

"Vậy rốt cuộc thầy có phải không?" Thần Thần như bị phát tác chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, khăng khăng gặng hỏi cho ra lẽ.

Thầy giáo Giả nở một nụ cười xa rời nhân thế, "Trò đoán xem."

Trần Thần Thần: "..."

Chuyện này vẫn luôn là một bí ẩn.

Mãi đến khi Thần Thần rời khỏi căn phòng thơm ngát kia cũng không hiểu rốt cuộc thầy giáo Giả gọi nàng tới làm gì, chẳng lẽ là để xác nhận nàng không phát hiện ra hắn là Mèo Meo Meo sao?

Nhưng lúc thầy giáo Giả bắt đầu vẽ tranh giúp nàng thì gã nên nghĩ cách che giấu chuyện này mới phải chứ?

Thần Thần vừa lắc lắc đầu, vừa quay lại Phù Dung Trai. Phù Dung Trai đã sớm trống không, nhưng Thần Thần lại bất ngờ thấy Tiền Nam Du và Quế Mật đứng trong sân.

Không kịp nghĩ ngợi nhiều, Thần Thần bất giác tránh ở cửa, nhìn lén hai người bên ngoài. Hình như họ đang cãi vã gì đó, sắc mặt hai bên đều không vui. Thần Thần nhìn bọn họ rồi lại lắc đầu, ban ngày ban mặt mà lôi lôi kéo kéo thế kia còn ra thể thống gì? Hơn nữa lại còn ở chốn thần thánh như học viện nữa chứ!

"Bốp!" Một tiếng giòn tan vang lên, lần này không phải là tiếng Lý công công đập muỗi mà là tiếng Quế Mật tát Tiền Nam Du.

Trần Thần Thần: "..."

Trong đầu Thần Thần tự dưng nảy ra đôi câu đối vô cùng phù hợp với hoàn cảnh lúc này của Tiền Nam Du:

Nếu như Long Thành còn Phi tướng,

Không làm chẳng chết cớ sao làm.

Bình luận

Truyện đang đọc