THẦN THẬT LÀ YẾU ĐUỐI


Lý Vô Đình im lặng đứng cách đó mười mấy bước chân.
Không một ai phát hiện ra Thánh thượng đã tới, Đức Toàn vội vàng lên tiếng nhắc nhở: Hèm!
Đám thân binh nghe tiếng thì quay đầu lại, nhìn thấy Lý Vô Đình đang mặc một bộ đồ đen đứng đằng xa, lập tức thu mũi giáo lại:
"Bệ hạ!"
Ninh Như Thâm giật mình: Sao Lý Vô Đình lại tới đây?
Đới Ổ Bình bất chấp tất cả, khóc rống lên như nhìn thấy cứu tinh, "Bệ hạ! Cứu mạng!"
"..."
Ninh Như Thâm lập tức liên tưởng đến cảnh ăn trộm lẻn vào nhà bị người dân đánh hội đồng, sau đó tên trộm ấy phải cầu cứu công an.
Cậu lén nhìn sang Lý Vô Đình.
Lý Vô Đình nhìn cậu một lát sau đó cất bước tới gần, dừng ngay trước mặt mọi người.
Đới Ổ Bình chưa kịp mở miệng, Lý Vô Đình quay lại bốc lấy chút gạo trên xe lương thực.

Gạo bị lẫn với đất cát chảy xuống khỏi ngón tay hắn, Lý Vô Đình cúi đầu không nói gì.
Hắn đứng quay lưng với mọi người, khí thế chợt trở nên đáng sợ.
Đới Ổ Bình quỳ rạp xuống đất run lẩy bẩy.

Đây là lần đầu tiên ông ta được nhìn thấy tân đế, chỉ cảm thấy tân đế không giống trong tưởng tượng chút nào.
Ông ta nuốt nước bọt rồi khẽ lên tiếng thanh minh:
"Bệ hạ, số gạo thóc này được lấy từ trong kho, tình hình cấp bách nên không kịp sàng lọc.

Chúng thần lên đường không quản ngày đêm, gặp rất nhiều nguy hiểm, vả lại trên đường đi gặp mưa lớn nên lương thực bị dính ướt..."
Người trước mặt đột nhiên bật cười lạnh lùng:
"Đường đi nguy hiểm, gặp mưa nên dính ướt?"
"Giang Nam còn xa hơn Tây Phương những mấy trăm dặm, lộ trình phải đi qua núi Kê, núi Khiên, đều là những nơi rất hay xảy ra những trận mưa lớn.

Vậy mà lương thực Giang Nam đã tới Bắc Cương từ mấy ngày trước rồi..."
Cuối cùng Lý Vô Đình cũng quay lại, đáy mắt lạnh như một lưỡi kiếm sắc bén, "Ngươi có cần đi xem lương thực mà Hiên Vương hộ tống đến đây trông như thế nào không?"
Đới Ổ Bình toát mồ hôi hột, há miệng không thể nói nên lời.
Lý Vô Đình thờ ơ nói: "Lôi xuống đi."
Hai thân binh lập tức tiến lên lôi Đới Ổ Bình xuống.
Đới Ổ Bình sợ mất mật, bị kéo đi mười mét mới choàng tỉnh hét lớn: "Bệ hạ tha mạng! Thần chỉ phụ trách vận chuyển, tất cả là do Tri phủ, do Tri phủ...!"
Tiếng kêu của ông ta biến mất sau cổng thành.
Lý Vô Đình ra lệnh chuyển lương thực vào trong quân doanh để sàng lọc.

Định Viễn Quân tuân lệnh, lập tức bắt tay vào việc.
Thân binh xung quanh cũng dần giải tán.
Bên này chỉ còn lại Ninh Như Thâm và Lý Vô Đình.
Lý Vô Đình vẫn đứng đó chưa đi, cũng không nói gì cả.

Ninh Như Thâm liếc nhìn hắn, lặng lẽ lại gần:
"Sao bệ hạ lại đích thân tới đây?"
Lý Vô Đình mím môi, đáp với vẻ thờ ơ, "Trẫm...!tới đây là một việc thừa thãi sao?"
Ninh Như Thâm, "?"

Cậu nhìn quai hàm của hắn dần cứng lại.
Yết hầu Lý Vô Đình chầm chậm đỏ lên, có vẻ như thái độ của hắn không hề hờ hững như bề ngoài.
"..."
Lẽ nào...!Lý Vô Đình đặc biệt tới đây để chống lưng cho cậu?
Ninh Như Thâm đột nhiên thấy rất mới lạ: Trái tim như được ngâm trong nước đường, thậm chí còn cảm thấy rất vui vẻ.
Cậu nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lý Vô Đình.
Một lát sau, cậu chuyển chủ đề, "Bệ hạ tới thật đúng lúc.

Vừa rồi thần tiền trảm hậu tấu, để thân binh đâm ông ta trước.

Liệu chuyện đó có bị định tội không ạ?"
Quai hàm căng chặt của Lý Vô Đình thả lỏng hơn một chút, hắn cố gắng không mỉm cười, "Không sao, có trẫm ở đây."
Ninh Như Thâm cũng nỗ lực không nhếch khóe miệng lên, "Ò."
Cách đó không xa, Đức Toàn phẩy phất trần đếm xong các xe lương thực, nhìn thấy vẻ mặt của Lý Vô Đình:
Ô, Thánh thượng lại vui rồi.
- --
Tây Phương giở trò dối trá với lương thảo.
Từ quan vận chuyển đến Tri phủ, tất cả những kẻ liên quan đều bị trừng trị.

Chiếu chỉ trực tiếp hạ xuống từ biên quan, Cẩm Y Vệ sẽ thay mặt thiên tử xử lý việc này.
Tây Phương chìm trong cơn sóng gió.
Có vẻ như gốc rễ thối nát còn sót lại từ thời tiên đế sắp được nhổ sạch rồi.
Còn về số lương thực bị khuyết thiếu, Lý Vô Đình hạ lệnh lấy bổ sung từ vùng phụ cận Bắc An.
Tối hôm ấy, Ninh Như Thâm ngồi ở cạnh giường, "Từ Bắc An?"
Cậu vừa mới tắm xong, Lý Vô Đình đứng trước mặt cậu, nhìn cậu lau khô tóc.
Ninh Như Thâm cúi đầu chùi lông, "Gấp gáp đến vậy ư?"
Lý Vô Đình nhìn cậu lau tóc rất lộn xộn thì thấy ngứa tay, "Ừm, binh mã chưa dịch chuyển nhưng lương thảo phải chuẩn bị trước.

Cuộc chiến có thể nổ ra bất cứ lúc nào, lương thực phải được chuẩn bị càng sớm càng tốt."
"Vậy bây giờ chúng ta đang chờ đợi điều gì?"
"Đợi xem bên nào mất kiên nhẫn trước."
"Ò." Ninh Như Thâm nhớ lại những cuộc xung đột lớn nhỏ lúc trước, tim cậu chợt trùng xuống, ngẩn ngơ một lúc lâu.
Tóc cậu đột nhiên rơi khỏi tay.
Cậu sực tỉnh, thấy Lý Vô Đình đang cầm lọn tóc rối một nùi của mình, "Khanh lau kiểu gì vậy?"
"..." Ninh Như Thâm ngại ngùng rút tóc về, "Lau kiểu hung dữ."
Lý Vô Đình cạn lời, cuối cùng cầm lấy khăn để lau tóc giúp cậu, mãi đến khi tóc Ninh Như Thâm khô ráo và trở nên bồng bềnh:
"Được rồi, mau đi ngủ đi."
Ninh Như Thâm cảm thấy mình sắp quen với việc được lau tóc giúp rồi.
Cậu sờ lên mái tóc khô ráo, thở dài một hơi rồi quay về chăn, "Bệ hạ ngủ ngon."
Ánh nến nhanh chóng được dập tắt, "Ngủ ngon."
- --
Có lẽ là hôm nay cãi cọ với Đới Ổ Bình khiến cậu hơi mệt mỏi, Ninh Như Thâm ngả lưng xuống giường là ngủ ngay.
Ánh trăng sáng tỏ lặng lẽ lọt vào trong lều.


Vừa mới chớm bước vào giấc mơ, đột nhiên có tiếng vó ngựa chạy vào quân doanh phá tan sự yên tĩnh:
"Địch tiến công cách đây mười hai dặm! Địch tràn vào rồi!!!"
Phụp, nến trong lều lập tức được thắp sáng.
Ninh Như Thâm tỉnh lại từ cơn mơ: Địch tấn công!?
Cậu vừa chống tay ngồi dậy thì thấy Lý Vô Đình đã mặc áo giáp cầm theo kiếm xông ra ngoài bình phong.
Bộ giáp bạc phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo sắc lẹm.
Cậu vén chăn lên, tim đập thình thịch: "Bệ hạ!"
Đây là lần đầu tiên Bắc Địch tổ chức tấn công vào ban đêm, thế trận vừa nhanh chóng vừa dữ dội.
Bước chân vội vàng của Lý Vô Đình khựng lại, sau đó hắn nắm chặt thanh kiếm trong tay, hít thở mạnh trong chốc lát rồi giơ tay ra xoa cổ Ninh Như Thâm:
"Ở đây đợi trẫm quay lại."
Hắn nói xong, ngón tay khẽ chạm thêm một chút rồi lập tức rảo bước rời đi.
Nơi mà hắn chạm vào nóng bừng lên, Ninh Như Thâm lấy áo khoác ngoài choàng lên người rồi cũng đi theo.
Vừa ra khỏi lều, cậu thấy ba quân đã tập hợp nghiêm chỉnh.
Lý Vô Đình, Hoắc Miễn và các tướng lĩnh khác ra lệnh xuất phát, tất cả đều đồng loạt leo lên lưng ngựa xông ra mười hai dặm bên ngoài...
Cả đoàn quân biến mất trong màn đêm như một con rồng đen đang rực lửa.
Ninh Như Thâm đứng ở cổng quân doanh nhìn theo hướng đoàn quân rời đi.

Gió lạnh thổi qua, lòng cậu như lửa đốt, trái tim thì đập liên hồi.
Đứng một lúc, có ai đó vỗ vai cậu, "Về thôi."
Ninh Như Thâm quay lại thì thấy Hiên Vương đứng bên cạnh.
Vẻ mặt Lý Ứng Đường rất nghiêm túc, hắn nhìn về phía màn đêm tối đen, "Tập kích ban đêm sẽ không kéo dài, hơn nữa ở đó có bệ hạ và Hoắc Tướng quân mà."
Ninh Như Thâm cố gắng bình tĩnh lại, "Vâng."
Hai người quay về quân doanh.
Cậu đột nhiên nhớ ra, "Sao bây giờ Vương gia mới đến, vừa rồi ngài đã đi đâu?"
Lý Ứng Đường nghe vậy thì mắt hơi lóe lên, giống như có giọt lệ sắp rơi xuống, "...Hoắc Tướng quân phụng mệnh bệ hạ trói bản vương ở trên giường.

Vừa rồi giãy mãi mà không ra, bản vương...!đã tốn rất nhiều công sức."
Ninh Như Thâm, "..."
Cậu cảm thấy rất khó tả: Hóa ra ông bị trói thật à.
- --
Thời gian đợi chờ vô cùng đằng đẵng.
Ninh Như Thâm không về lều, cậu ngồi ở bên cạnh đống củi để nhìn ra cổng quân doanh, chờ đoàn quân trở về.
Đêm khuya có tiếng dế kêu, âm thanh những ngọn cỏ xào xạc, tiếng lách tách phát ra từ đống lửa.
Thời gian trôi qua như nước nhỏ giọt, màn đêm trên đỉnh đầu càng thêm đen kịt, lòng cậu như có một ngọn lửa đang thiêu đốt.
Không biết bao lâu đã trôi qua, cuối cùng thì mặt đất cũng có tiếng rần rần của vó ngựa.
Ninh Như Thâm đứng phắt dậy, cậu nhìn một mảng màu đỏ thẫm đang xua tan đêm đen, dần dần nổi lên ở đường chân trời...
Đoàn quân trở về rồi!
Tới gần rồi, cậu thấy Lý Vô Đình mặc giáp bạc phi ngựa dẫn đầu, đoàn quân áo đen theo sát phía sau.

Chiến bào tung bay, giữa khí thế rung chuyển đất trời, có thể thoáng ngửi thấy mùi máu tanh.
Các binh sĩ trong quân doanh đều đi ra nghênh đón.

Lý Vô Đình kéo dây cương, vó ngựa nhấc lên cao rồi dừng ngay trước quân doanh.
Ninh Như Thâm nhìn đôi mắt sâu thẳm của hắn, cổ họng cậu hơn nghẹn lại, "Bệ hạ..."
Vẻ mặt của Lý Vô Đình lập tức dịu dàng hơn, hắn xuống khỏi ngựa trong tiếng hò reo của các tướng sĩ.

Lý Vô Đình ra lệnh cho mọi người chăm sóc cho lính bị thương.
Trong lúc hắn đi lại thì chiếc áo choàng tung bay, để lộ ra bộ giáp bạc dính máu ở bên trong.
Ninh Như Thâm giật mình nhìn hắn:
...Bị thương rồi sao!?
Lý Vô Đình nhận ra ánh nhìn của cậu, quay lại khẽ nói: "Không sao, về lều trước đã."
Ninh Như Thâm lo lắng đi theo hắn, "Vâng."
Lý Vô Đình liếc nhìn vẻ mặt cậu, khẽ mỉm cười.
- --
Về đến lều, Lý Vô Đình cởi chiến bào ra.
Cánh tay trái của hắn bị chém một vết, Lý Vô Đình không bày vẽ, chỉ gọi Đức Toàn và quân y vào để xử lý vết thương.
Ninh Như Thâm chỉ nhìn thôi cũng thấy đau, cậu vừa xịt xịt vừa hỏi: "Bị thương nặng không ạ?"
Lý Vô Đình nhìn hàng lông mày nhíu chặt của cậu, "Vẫn ổn.

Máu trên áo giáp đa phần là của kẻ địch."
Ninh Như Thâm khẽ thở phào: Vậy thì tốt.
Quân y băng bó xong thì dặn dò thêm mấy câu rồi mới lui xuống.
Đức Toàn lo lắng, "Đêm nay phải có người canh giữ bên cạnh bệ hạ, nô tài..." Hắn ngập ngừng, liếc nhìn Ninh Như Thâm, "Nô tài đứng canh nhé ạ?"
Yết hầu Lý Vô Đình hơi động đậy nhưng hắn không nói gì.
Ninh Như Thâm nhìn vết thương của hắn, không thể rời mắt đi nổi, "Hay là để thần đi."
Người trước mặt đáp ừ, Đức Toàn nhanh chóng lui xuống.
Trong lều có thắp một ngọn nến, ánh sáng chập chờn hiu hắt chiếu xuyên qua lớp bình phong vào trong long sàng.
Ninh Như Thâm ngồi trên một chiếc ghế ở mép giường.
Xung quanh không còn ai, cậu chống tay lên cạnh giường, nhìn vết thương của Lý Vô Đình rồi hỏi: "Sao bệ hạ lại bị thương?"
"Tối quá nên không để ý có quân mai phục."
"Ò." Ninh Như Thâm, "Trườn bò trong bóng tối."
"..." Lý Vô Đình.
Cậu bám vào mép giường để trò chuyện với Lý Vô Đình.
Đồ dùng trong quân doanh không đi theo bộ, cho nên cái ghế cậu ngồi cao hơn mặt giường.

Lúc trò chuyện, Ninh Như Thâm phải cúi ngươi xuống, mái tóc đen xõa lên giường.
Đang nói thì Lý Vô Đình đột nhiên lên tiếng:
"Khanh còn phải canh giữ cả đêm, ngồi như thế...!có khó chịu không?"
Ninh Như Thâm khựng lại, "Gì ạ?"
Lý Vô Đình mím môi lại, cân nhắc một lát.

Cổ hắn đỏ bừng lên, hắn cố gắng nói ra một cách tự nhiên nhất, "...Có muốn lên đây không."
Ninh Như Thâm sửng sốt, tim đập bình bịch:
...Lên đâu? Lên cái cái long sàng Super VIP này á?
Cậu nhìn hắn mà không nói gì, đáy mắt Lý Vô Đình phản chiếu ánh sáng từ ngọn nến bên cạnh.
Ninh Như Thâm nín thở vài giây, "...Vâng."
- --
Đây không phải là lần đâu tiên cậu được lên long sàng.
Lý Vô Đình bị thương tay trái, hắn nằm nghiêng ở bên trong, nhường cho cậu nửa cái long sàng.
Ninh Như Thâm hít thở thật sâu, cố gắng tỏ ra bình tĩnh để nằm lên giường.
Giường không lớn, cậu nằm xuống là đối mặt với Lý Vô Đình, tầm mắt cậu ngang với yết hầu và xương đòn của hắn.


Ở khoảng cách cực gần, nhiệt độ cơ thể nóng ấm như bao trùm cậu, lại thêm mùi máu thoáng tỏa ra từ vết thương.
Ninh Như Thâm kiềm chế trái tim đang đập loạn xạ, khẽ chạm vào cánh tay của Lý Vô Đình, "Bệ hạ còn đau không?"
"Vẫn ổn, nhưng mà nằm ngủ hơi khó chịu."
Ninh Như Thâm nhìn tư thế nằm nghiêng của hắn, "Vậy..."
Còn chưa nói xong, cậu thấy Lý Vô Đình giơ tay lên vòng qua người mình, bàn tay hắn đặt sau gáy cậu và chống cánh tay xuống.

Bàn tay lớn ấy nắm gáy cậu rồi xoa nhẹ, "Bây giờ không đau nữa rồi."
Ninh Như Thâm bị ôm trong ngực hắn, cậu trợn mắt lên:
Sao, sao tự dưng lại bị ôm thế này?
Gáy cậu chạm vào tay Lý Vô Đình, bả vai hơi run nhẹ.

Nhớ tới vết thương của hắn, Ninh Như Thâm không dám nhúc nhích, đành phải lên tiếng gọi: "Bệ hạ."
Lý Vô Đình nắm tay lại, hạ giọng xuống: "Bây giờ xung quanh không có ai."
Gì cơ? Trong cơn choáng váng nóng bừng, Ninh Như Thâm cuối cùng cũng phản ứng kịp, "...Triều Quân?"
Cậu vừa dứt lời, hơi thở của hắn gấp gáp hơn.
Lý Vô Đình đáp, "Ừm."
Hắn nhích người xuống, cụng trán vào bả vại cậu, nhắm mắt lại để điều chỉnh hơi thở.
Tim Ninh Như Thâm đập càng mạnh hơn, cậu nuốt nước miếng.
Cậu cúi đầu xuống nhìn hắn, thấy Lý Vô Đình nhíu chặt lông mày.

Vẻ mặt trước nay luôn vững vàng như một ngọn núi - giờ đây thoáng để lộ sự mỏi mệt, thoạt nhìn trông hắn có vẻ yếu ớt hơn nhiều.
Nhưng chỉ một chớp mắt thôi, sự yếu đuối ấy đã biến thành ảo giác.
Thân hình đang ôm lấy cậu vẫn to lớn và vững chãi như trước, vẫn là vị tân đế kiên cường không gì địch nổi của Đại Thừa.
Sống mũi Ninh Như Thâm hơi cay.
Cậu bám tay lên cổ áo của Lý Vô Đình, khẽ dựa sát vào người hắn.
Trong phút chốc không còn ai lên tiếng.
Sau tiếng gọi "Triều Quân" của cậu, dường như Lý Vô Đình đã thấy thỏa mãn rồi, hắn tựa đầu vào hõm vai cậu rồi hít thở chậm rãi hơn.
Ninh Như Thâm nhìn khuôn mặt đang ngủ đầy điển trai ấy, sau đó cũng dần dần chìm vào giấc ngủ dưới ánh nến chập chờn.
- --
Ngày hôm sau, cậu tỉnh lại bởi người bên cạnh nhúc nhích.
Đêm qua cậu lo lắng cho vết thương của Lý Vô Đình nên tỉnh giấc mấy lần, không hề ngủ say.
Lúc này hắn vừa mới cử động, Ninh Như Thâm đã mở mắt ra rồi.
Đại khái là vì không muốn đánh thức cậu nên Lý Vô Đình không phát ra tiếng động, chỉ chống tay bên người cậu để chuẩn bị xuống giường.
Ninh Như Thâm mở mắt ra, đối diện với ánh mắt của hắn.
Lý Vô Đình khựng lại nhìn cậu, dường như đáy mắt đang cố gắng kiềm chế dục vọng.

Bên dưới vạt áo hơi phanh ra của hắn, vùng cổ đã đỏ bừng lên rồi.
Hắn quỳ một chân bên người cậu, vừa lúc đối mặt với Ninh Như Thâm.
Ninh Như Thâm chậm rãi nhìn xuống phía dưới, hơi thở như ngừng lại.
Cảm giác nóng bừng dần leo lên cổ và hai má cậu!
Cậu còn chưa kịp phản ứng gì, Lý Vô Đình đã khép vạt áo lại rồi vượt qua người cậu để xuống giường.

Hắn nhìn vẻ mặt của Ninh Như Thâm, khé mím môi lại rồi thản nhiên nói:
"Có gì to tát đâu."
Nói xong, hắn khoác thêm áo rồi quay đầu đi ra ngoài.
"..."
Đợi hắn đi rồi, Ninh Như Thâm nằm trên giường cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Nhịp tim của cậu không thể bình tĩnh lại được, Ninh Như Thâm hồi tưởng lại cảnh tượng mà mình vừa nhìn thấy, không nhịn được run rẩy:
...Cực kỳ "to tát" thì có..


Bình luận

Truyện đang đọc