THẦN VƯƠNG LỆNH


Tần Thiên không hề lo lắng chút nào.

Bởi vì bất cứ lúc nào hắn cũng có cơ hội, nên có hàng chục cách để giết ngay những tên cướp có vũ trang này.
Chẳng qua, vẫn chưa đến lúc đó.
Nếu đã bị bắt tới đây rồi, vậy thì đâm lao thì phải theo lao, hắn muốn chờ lão đại của bọn chúng đến, tiêu diệt cái tổ chức khét tiếng này một lượt luôn.
Trong bóng tối, đột nhiên nghe được lời của hắn, Liễu Tiểu Hoa cảm nhận được một cảm giác ấm áp và an tâm đến khó tả, tựa hồ không còn sợ hãi như vậy nữa.
Cô ta ngượng ngùng rời khỏi lồng ngực Tần Thiên, cười tự giễu nói: "Tôi đã từng ước cho hôm nay trở thành một ngày đặc biệt."
"Bây giờ xem ra, thật đúng là đặc biệt một cách khác thường."
"Chỉ có điều anh Tần, tôi thực sự xin lỗi vì đã làm liên lụy đến anh."
"Là do tôi quá tùy hứng, tôi không nên một mình chạy ra ngoài."
Tần Thiên không nhịn được hỏi: "Hôm nay rốt cuộc là ngày gì?"
Liễu Tiểu Hoa đang định nói gì đó thì bên ngoài lại có tiếng trực thăng và ánh đèn sáng trưng.
Qua cửa sổ, hai người thấy một tên mặc quần áo ngụy trang với chiếc huy hiệu hình chim ưng vàng trên ngực, dưới sự nghênh đón của nhóm vũ trang, hắn ta bước xuống trực thăng.
“Đây chắc hẳn là lão đại của bọn họ nhỉ?"
“Tần Thiên, đừng sợ, chờ một lát nữa tôi sẽ bàn chuyện điều kiện với hắn ta.” Liễu Tiểu Hoa run rẩy nói.
Nhìn thấy huy hiệu Chim Ưng vàng trước ngực tên kia, Tần Thiên cuối cùng cũng có thể khẳng định.
Người đứng đầu tổ chức Chim Ưng, có biệt danh là Ưng Đế.
Tên này là một phần tử nặng ký mà Interpol đang truy đuổi.

Quy mô lớn hơn không biết bao nhiêu lần so với tổ chức Thái Yết ở tỉnh thành được Tần Thiên giao cho Tàn Kiếm xử lý.
Không thể tưởng tượng được, hắn lại tự mình đến.
Thật không ngờ, hắn ta lại đích thân đến đây.

Tần Thiên không khỏi bật cười, ừm, thật không uổng phí chuyến đi này.
Cánh cửa phòng giam được mở ra, ánh sáng mạnh mẽ chiếu vào trong.
“Thượng tá, có thể liên lạc với kim chủ thanh toán phần thù lao còn lại rồi." Tên trên mặt có vết sẹo do đạn để lại nhếch miệng cười nói.
Trên tay Ưng Đế cầm một tấm ảnh, hắn ta đem tấm ảnh so sánh với Tần Thiên rồi cười lạnh nói: "Là cậu ta."
"Các anh em, thần tài đây rồi, đầu của hắn có thể đổi được cho chúng ta 100 triệu đô la."
"Có số tiền này, chúng ta có thể làm ăn lớn rồi."
Các thành viên còn lại của đội đều bắt đầu hoan hô.
100 triệu đô la, Tần Thiên nghĩ thầm đúng là chịu chi.
Một tên ở bên cạnh không chờ được nữa, rút cây đao ra muốn chém đầu Tần Thiên.
“Không được!”
“Các người không thể giết anh ấy!”
“Anh ấy chỉ là một người bạn mà tôi gặp trên đường."
"Nếu các người muốn lấy tiền, nhất định phải cam đoan không được làm chúng tôi bị thương."
Ưng Đế ngẩn người một lúc rồi nói: "Cô ta là ai?"
Tên có vết sẹo trên mặt ngay lập tức thấp giọng giải thích.
Ưng Đế cười lạnh gật đầu, nói với Liễu Tiểu Hoa: "50 triệu đô la, chuyển vào tài khoản thụy Sĩ trước khi trời sáng."
"Thì hai người có thể rời đi."
Liễu Tiểu Hoa cắn răng, nói: "Cầm điện thoại tới đây, tôi gọi cho người đại diện của tôi.”
Ưng Đế bảo thuộc hạ bên cạnh đưa cho Liễu Tiểu Hoa một chiếc điện thoại, đồng thời đưa ra một tờ giấy ghi một dãy số trên đó, hẳn là tài khoản ngân hàng.
"Nhóc con, tốt nhất là cô nên thành thật."
"Nói nhiều hơn một chữ thì nổ tung đầu đấy!" Một tên mặt đầy thịt nạp một viên đạn rồi đặt súng lên đầu Liễu Tiểu Hoa.
"Alo..."

"Chị Vinh chị nghe tôi nói này, bây giờ tôi cần tiền, 50 triệu, đô la Mỹ."
"Tôi không cần biết chị dùng cách gì, trước khi trời sáng nhất định phải chuyển tiền vào tài khoản này, mau cầm bút, nhất định phải nhớ kỹ số tài khoản!"
Giọng Liễu Tiểu Hoa run rẩy, vừa mới đọc xong dãy số trên tờ giấy, tên bắt cóc bên cạnh đã giật lấy điện thoại.
"Nhớ kỹ, 50 triệu đô la!"
"Sau khi trời sáng mà vẫn chưa có thì đến mà nhận xác cô ta đi!"
Nói xong, trực tiếp cúp máy, tháo sim ra tiêu hủy.
Làm việc cẩn thận như vậy, tuyệt đối không cho đối phương cơ hội có thể theo dõi.
Ưng Đế đi tới bên cạnh Tần Thiên, cúi người thấp giọng nói: "Cậu biết là cậu đáng chết.

Hiện giờ là người phụ nữ này giúp cậu kéo dài mạng sống thêm mấy giờ nữa.”
"Cô ta rất xinh đẹp.

Hãy tận hưởng những giây phút cuối cùng của mình đi, cậu bé.”
Chính chủ đã đến, Tần Thiên đang định ra tay giết hắn ta.

Câu nói tiếp theo của Ưng Đế đã kéo dài tính mạng cho hắn ta thêm mấy canh giờ.
“Trước khi cậu chết, tôi sẽ cho cậu biết, rốt cuộc là ai muốn lấy mạng của cậu."
"Kim chủ đã phân phó, ông ấy muốn tận mắt nhìn thấy cậu chết.

Và trước khi chết sẽ nói với cậu một điều."
Hả?

Tần Thiên thầm suy nghĩ trong lòng.

Nói như vậy, người tiêu tiền mua mạng hắn cũng sẽ xuất hiện sao?
Hắn rất nghi hoặc.
Nếu đã như vậy, tạm thời không giết Ưng Đế, chờ kim chủ đứng sau xuất hiện.
"Cảm ơn đã nhắc nhở." Hắn đáp lại với một nụ cười.
Cửa phòng giam đóng lại, căn phòng bằng đá một lần nữa trở nên lạnh lẽo và tối tăm.

Liễu Tiểu Hoa không khỏi lại nhích người tới gần Tần Thiên.
Cô ta run rẩy, giống như một cô bé, trông rất bất lực và đáng thương.
Đối với cô ta lúc này, cả thế giới là bóng tối và lạnh lẽo.

Chỉ có bên cạnh Tần Thiên còn lưu lại chút hơi ấm cuối cùng.
"Anh yên tâm, chị Vinh là người đại diện của tôi, năng lực làm việc của chị ấy rất xuất chúng, nhất định sẽ nghĩ cách giải cứu chúng ta."
Tần Thiên nhịn không được nói: "Cho nên, căn bản không có 50 triệu đô la tiền chuộc phải không?"
Liễu Tiểu Hoa thấp giọng nói: "Mấy năm nay tôi quả thật kiếm được chút tiền, nhưng đều đã mang đi xây trường học, những đứa nhỏ ở vùng núi đó rất đáng thương."
"Chúng ta sẽ không sao, phải không?"
Tần Thiên có chút tự trách.

Hắn biết, Liễu Tiểu Hoa là bởi vì mình nên mới gặp phải tai họa này.
"Yên tâm.

Tôi đã nói sẽ đưa cô an toàn rời khỏi đây.

Khiến cô phải chịu oan ức rồi.
Hắn thầm thở dài một hơi, do dự một hồi nhưng vẫn đưa tay ra ôm lấy cơ thể mềm mại đang run rẩy.

Liễu Tiểu Hoa dần dần ổn định lại, sự sợ hãi khiến tinh thần của cô ta bị kiệt quệ quá mức.
Bất tri bất giác ôm chặt lấy Tần Thiên rồi hôn mê.
Cho đến khi bị đánh thức bởi tiếng mở cửa cót két.
"Trời sáng rồi à?" Trong đôi mắt của cô ta để lộ ra nỗi sợ hãi như một con nai con.
"Họ Tần kia, người bỏ tiền mua mạng cậu không chờ được nữa.”
"Vì vậy, bây giờ cậu có thể lên đường được rồi.

Đi!"
Hai tên bắt cóc xông vào, bắt Tần Thiên đi ra ngoài.
“Đừng!”
“Các người không thể giết anh ấy!” Liễu Tiểu Hoa nhào tới nhưng lại bị thô bạo đẩy ra.
"Đừng lo, chờ tôi quay lại.” Tần Thiên cười nói rồi đi theo hai tên bắt cóc rời khỏi phòng giam đá, đi tới một đại sảnh.
Bên trong, Ưng Đế, cùng với những thuộc hạ thân cận của hắn ta đều ở đây.

Ai nấy đều được trang bị vũ khí đầy đủ.
Hai tên bắt cóc đè Tần Thiên lên một cái ghế và cầm súng chĩa vào đầu hắn.
Ưng Đế cười và nói: "Anh bạn, xin lỗi nhé, cậu không thể đợi đến lúc trời sáng được rồi.”
“Bây giờ sẽ cho cậu gặp người đã mua mạng mình, người ấy có chuyện muốn nói với cậu.”
Hắn ta bật cuộc gọi video trước mặt mình.
"Họ Tần kia, không ngờ tới anh cũng có ngày hôm nay chứ gì."
Trên màn hình xuất hiện khuôn mặt dữ tợn của Phan Mỹ Nhi.
Tần Thiên cười lạnh, hắn đoán quả nhiên không sai, người bỏ tiền ra mua mạng hắn quả thật đến từ nhà họ Phan.
"Không ngờ tay cô lại có thể duỗi được dài như vậy, có thể mua chuộc được cả tổ chức Chim Ưng danh tiếng lẫy lừng, thay cô giết tôi tại đây."
Hắn cũng có chút bái phục với thủ đoạn này của Phan Mỹ Nhi..


Bình luận

Truyện đang đọc