THẦN VƯƠNG LỆNH


Phan Mỹ Nhi đắc ý cười lớn.
Cô ta tức giận nói: "Họ Tần kia, ngày đó lúc anh động thủ đánh lão nương, sao không nghĩ tới sẽ có ngày sẽ khiến anh chết không có chỗ chôn thân!"
"Lúc anh giết Tiêu quản gia, không nghĩ tới mình sẽ chết dưới nòng súng sao?"
“Lúc anh phái người đánh A Hổ tàn phế, không nghĩ tới mình sẽ bị báo ứng sao?”
“Tên họ Tần kia, đây là kết cục của anh khi đắc tội với nhà họ Phan chúng tôi!”
“Đáng tiếc, anh sắp chết rồi, sẽ không thấy được tiếp theo tôi sẽ đối phó với vợ của anh như thế nào!”
“Ha ha ha, anh không nghĩ tới chứ gì?”
“Họ Tần kia, đây chính là báo ứng của anh!”
Trên màn hình, khuôn mặt của Phan Mỹ Nhi dữ tợn giống như một con ác quỷ.
Sắc mặt Tần Thiên cũng dần trở nên lạnh lùng.
Hắn cười lạnh nói: “Tôi đã xem qua video Tiết Nhân cầu hôn cô, anh ta căn bản không yêu cô.”
“Trong mắt anh ta, cô chẳng qua chỉ là một công cụ có thể giúp anh ta làm giàu mà thôi."
"Loại người phế vật, tâm địa đen tối như cô cũng không xứng có được tình yêu."
Phan Mỹ Nhi phát điên rồi.
Cô ta hận nhất là người nhất vạch trần chuyện của mình, mà Tần Thiên không chỉ vạch trần mà còn rắc muối lên miệng vết thương.
“Giết hắn ta đi!”
“Mau giết hắn ta!”
Đối mặt với màn hình, cô ta gầm gừ như một con hổ cái đang phát điên.
“Tiểu tử, có thể nói lời tạm biệt với thế giới này rồi." Tên bắt cóc trên mặt có vết sẹo do đạn, cầm dụng cụ chém đầu lên, nhe răng cười nhào tới phía Tần Thiên.
Đôi mắt Tần Thiên trở lạnh lẽo, đang chuẩn bị ra tay.


Đúng lúc này, hắn bỗng nhiên nhận thấy điều gì đó.
"Vụt!"
Một viên đạn từ bên ngoài bay vào, trực tiếp làm nổ tung đầu tên mặt sẹo.
Cùng lúc đó, đạn từ một số cửa sổ bắn vào, khiến đám Ưng Đế không thể ngẩng đầu lên được.
“Có phục kích!”
“Mau, lùi lại!”
Trong tình nguy cấp, mấy tên tội phạm này không còn để ý tới Tần Thiên, mà vội vàng lui đến căn phòng bên cạnh.
Cửa đại sảnh bị đạp văng ra, một đội vũ trang hùng hậu xông vào, bao vây và trấn áp đội Chim Ưng.
"Anh, không sao chứ?"
“Mau trốn sang một bên, đừng để bị thương!”
Nghe thấy phương ngữ phương Đông quen thuộc, Tần Thiên có hơi bất ngờ.
Ban đầu hắn còn tưởng là người đại diện của Liễu Tiểu Hoa báo cảnh sát, nên cảnh sát Ý đã tới đây.
Bây giờ xem ra có gì đó không ổn.
Đợi khi nhìn thấy rõ hai chữ "Thiên Thuẫn" trên ngực áo chống đạn của các thành viên trong đội này, sắc mặt hắn chợt trở nên kì lạ
"Trần Nhị Cẩu tới rồi sao?" Hắn lẩm bẩm rồi nhanh chóng đi về phía căn phòng đang giam giữ Liễu Tiểu Hoa.
"Anh không sao chứ?"
"Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?" Liễu Tiểu Hoa nhìn thấy Tần Thiên thì bật khóc rồi nhào tới.
Cô gái này nào đã từng thấy trận chiến như vậy, thật sự dọa cho cô ta vỡ mật luôn rồi.
"Không sao, không sao rồi."
"Là người của nước mình đã tới cứu chúng ta."
Tần Thiên an ủi.

Bên ngoài, tiếng súng kịch liệt vang lên một hồi cuối cùng cũng đã yên tĩnh trở lại.
"Đi thôi, xem ra trận chiến đã kết thúc rồi." Tần Thiên đưa Liễu Tiểu Hoa đi tới đại sảnh.
Những thành viên của đội "Thiên Thuẫn" đang dọn dẹp thi thể.
Lần phục kích này diễn ra rất tốt đẹp, toàn bộ tổ chức Chim Ưng, bao gồm cả thủ lĩnh Ưng Đế đều đã bị tiêu diệt.
“Liễu tiểu thư, cô không sao chứ?” Một người mặc đồ ngụy trang từ cửa xông vào, trong tay cầm một cây súng bắn tỉa lớn.
Liễu Tiểu Hoa kích động nói: "Các anh đều là người phương Đông sao? Là quốc gia phái các anh tới cứu tôi?"
Người mặc đồ ngụy trang cong miệng cười, lộ ra một hàm răng trắng muốt.
"Chúng tôi là người phương Đông, nhưng người phái chúng tôi tới cứu cô không phải người của quốc gia, mà là lão đại của chúng tôi."
“An Bảo Thiên Thuẫn, không có gì là bất lợi!” Anh ta vỗ ngực với vẻ mặt đắc ý.
"Đúng rồi Liễu tiểu thư, tôi tên là Lãnh Phong, cũng là fan của cô.

Nhân cơ hội này, tôi có thể xin chữ ký của cô không?”
“Tôi nghe nói rằng cô sắp phát hành bài hát mới rồi, có phải thật không vậy.”
Hả?
Lời của Lãnh Phong giống như một tia chớp phá tan làn sương mù trong đầu Tần Thiên.
Cuối cùng hắn cũng nhớ ra!
Chẳng trách lại cảm thấy Liễu Tiểu Hoa này nhìn có chút quen mắt.
Liễu Tiểu Hoa gì chứ, cô ta là nữ diễn viên điện ảnh và truyền hình trong nước nổi tiếng nhất trong những năm gần đây, Liễu Như Ngọc!
Tần Thiên nhớ tới có một lần Tô Tô đang xem phim, hắn liếc mắt nhìn lướt qua, cô gái trên TV chính là do Liễu Như Ngọc đóng.
Vốn dĩ với trí nhớ của hắn, chỉ cần là người đã thấy qua thì tuyệt đối sẽ không quên.


Nhưng mà, hắn thực sự không quan tâm đến những thứ như xem phim.
Vì vậy nên hắn cũng không để tâm lắm.
"Đội trưởng Lãnh Phong, cảm ơn anh."
"Khi nào album mới của tôi ra mắt, tôi nhất định sẽ tự tay tặng cho anh một bản." Liễu Như Ngọc ký tên cho Lãnh Phong, sau đó có chút ngượng ngùng nhìn về phía Tần Thiên.
"Thật sự xin lỗi, không phải tôi cố ý lừa anh đâu."
"Thật ra, lần này tôi đến đây để tham gia hội chợ mỹ phẩm quốc tế."
"Chỉ là tôi cảm thấy tiệc rượu quá nhàm chán, nên mới một mình lén chạy ra ngoài."
"Anh Tần, anh không giận tôi đấy chứ?"
Tần Thiên chưa kịp nói gì, Lãnh Phong đã vỗ một cái vào vai hắn.
"Anh Tần, anh phải cảm ơn hai người."
"Một người, là Liễu tiểu thư.

Là bởi vì cô ấy đã báo với người đại diện, nên người đại diện của cô ấy mới tìm tới chúng tôi.”
Tần Thiên nhíu mày: "Người còn lại thì sao?"
Lãnh Phong đắc ý nói: "Người còn lại, chính là tôi."
"Vừa rồi không phải tôi từ khoảng cách mấy trăm mét, một phát bắn tỉa tên kia thì anh đã bị chặt đầu rồi."
Mấy người bên cạnh cười nói: "Đúng vậy!"
"Anh Tần, còn không mau cảm ơn Lãnh đội trưởng của chúng tôi."
"Lãnh đội trưởng của chúng tôi chính là thiện xạ, bách phát bách trúng, thiên hạ vô địch."
Tần Thiên bỗng nhiên quở trách: "Đần độn!"
Một cước đá Lãnh Phong sang một bên.
Cùng lúc đó, vù một tiếng, một viên đạn từ bên ngoài bắn vào chỗ Lãnh Phong vừa mới đứng.
"Bên ngoài có tay súng bắn tỉa, mau nấp đi!" Tần Thiên lập tức kéo Liễu Như Ngọc trốn vào trong góc tường.
Đám người Lãnh Phong đều bất ngờ.


Không ngờ khi họ tấn công quét sạch kẻ thù, họ lại bỏ sót một người ở bên ngoài.
Vừa rồi nếu không phải Tần Thiên kịp thời phát hiện thì Lãnh Phong đã bị bắn vào đầu rồi.
Anh ta bị dọa đến tái mặt.
“Khốn kiếp, lão tử liều mạng với hắn!”
Chửi thề xong, vừa ló đầu ra, lại bị đánh cho rụt đầu quay vào.
“Đội trưởng, không được!”
“Đối phương trốn ở trên lầu đối diện, hơn nữa rất chuyên nghiệp, chúng ta vừa ló đầu ra là đã trở thành mục tiêu."
"Bây giờ phải làm sao?"
“Đội trưởng, lão Lục bị bắn vào chân, chúng ta phải nhanh chóng nghĩ cách rời khỏi đây!”
Sắc mặt Lãnh Phong trở nên tái nhợt, miệng không ngừng mắng chửi, nhưng lại không thể làm gì.
Tần Thiên cười lạnh nói: "Ngó đầu không ngó đuôi, bị người ta đánh không ngẩng đầu lên được, còn có mặt mũi tự xưng mình là thiện xạ."
“Trần Nhị Cẩu dạy các cậu như thế sao?”
"Anh nói gì cơ?"
"Anh biết Cẩu ca?" Lãnh Phong mặt vô cùng kinh ngạc.
Có một đội viên không phục: "Họ Tần, anh nói mỉa mai gì vậy."
"Trong tình huống này, cho dù là Cẩu ca của bọn tôi tới cũng không có cách giải quyết."
Tần Thiên cười lạnh, nói với Lãnh Phong ở đối diện: “Ném súng của cậu qua đây cho tôi.”
"Anh nói gì?" Lãnh Phong chất vấn.
"Chấp hành mệnh lệnh!" Tần Thiên hô lớn.
Lãnh Phong rùng mình, theo bản năng nghe theo lời Tần Thiên nói ném khẩu súng trong tay qua.
Tần Thiên bắt đầu di chuyển.
Hắn lao về phía khẩu súng.
Khi thân súng và tâm cửa tạo thành một đường thẳng, hắn bắt lấy khẩu súng trên không trung, không cần nhìn mà bắn thẳng vào tòa nhà cao tầng tối đen bên ngoài..


Bình luận

Truyện đang đọc