THẦN VƯƠNG LỆNH

Chương 923

Tần Thiên thầm thở dài, hắn biết rằng lần này, chắc chắn đã để Độc Sư trốn thoát rồi.

Cuộc gặp lần này ngắn ngủi, không biết lần sau muốn tìm hắn ta sẽ là tháng nào, năm nào.

“Xin vui lòng đưa những đồng đội của tôi đến sân bay gần nhất.”

“Sau khi tôi gặp Pharaoh của các người, hãy đưa tôi đi tập hợp cùng với họ.”

Đại tá kính cẩn gật đầu.

Tần Thiên nói thêm vài câu với Tàn Kiếm và Lãnh Vân rồi lên trực thăng vũ trang cùng với đại tá.

Những người còn lại được hộ tống đến sân bay quân sự gần đó bằng những chiếc trực thăng còn lại.

Bầu trời hơi sáng lên.

Trong một ngôi nhà tưởng chừng như bình thường, Tần Thiên một lần nữa gặp lại nhân vật huyền thoại Trung Đông này.

Lần trước ở Long Giang, hắn đứng sau hậu trường không lộ diện.

Ông lão này đã bảy mươi tuổi rồi. Có vẻ như khí sắc của ông ấy đã tốt hơn lần trước rất nhiều.

“Pharaoh, lâu rồi không gặp.”

“Cảm ơn ông lần này hỗ trợ kịp thời.” Tần Thiên cười nói.

Pharaoh gật đầu và nói: “Con rồng phương Đông, danh bất hư truyền.”

“Bằng chứng mà cậu cung cấp cũng giúp chúng tôi loại bỏ những phản quân.”

“Tần tiên sinh, như lần trước cậu đã nói, tuyến đường sắt mà tôi giúp các người sửa chữa sắp được qua lại rồi.”

Tần Thiên cười nói: “Đây là chuyện tạo phúc cho nhân dân, tôi thay mặt nhân dân cảm ơn ông.”

“Chờ một chút, tôi cũng có thể tiêm cho ông thêm một mũi nữa, dường như độc tố có thể hoàn toàn khống chế rồi.”

Đối với cơ thể mình, Pharaoh dường như không quan tâm nhiều lắm.

Ông ấy chỉ thản nhiên gật đầu, sau đó cau mày hỏi: “Tần tiên sinh, đối với chuyện của Độc Sư, cậu nghĩ thế nào?”

Tần Thiên trầm ngâm một lát, nói: “Những việc hắn làm, không phải một người hay một nhóm nhỏ có thể làm được.”

“Nếu không có gì ngoài ý muốn, phía sau hắn ta có một lực lượng thần bí.”

“Về phần lực lượng này là gì, xem ra chúng ta vẫn cần hợp tác để tìm ra.”

Pharaoh gật đầu nói: “Để bảo vệ hòa bình thế giới, tôi và Tần tiên sinh đứng chung một chiến hào.”

“Chỉ là tôi đã già rồi. Thế giới này suy cho cùng vẫn là thế giới của những người trẻ tuổi các cậu.”

Tần Thiên mỉm cười, cẩn thận đâm một mũi kim vào nhân vật truyền kì này, vài giọt độc phun ra.

Sau vài câu trò chuyện ngắn ngủi, hắn rời đi.

Vị đại tá cấp cao đã đích thân hộ tống Tần Thiên đến sân bay quân sự gần đó.

Vừa xuống máy bay, đám người Tàn Kiếm lập tức tập trung lại xung quanh.

Bọn họ đều lo lắng cho sự an toàn của Tần Thiên, thấy hắn bình yên trở về cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tần Thiên nhìn lướt qua, cau mày nói: “Xà Vương đâu?”

“Thuộc hạ của cô ấy đâu, sao không thấy người nào?”

Bình luận

Truyện đang đọc