THẦN VƯƠNG LỆNH

Chương 924

Tàn Kiếm do dự một chút rồi nói: “Xà Vương cùng người của cô ấy rời đi trước rồi.”

“Cô ấy nói rằng nhiệm vụ ở đây đã kết thúc. Cô ấy còn phải đi làm việc riêng của mình. Nếu có chuyện gì anh hãy gọi cô ấy.”

“Cô ấy còn nói-”

Thấy Tàn Kiếm do dự, Tần Thiên không khỏi nói: “Còn nói gì?”

Tàn Kiếm ho khan và nói: “Cô ấy nói, về chuyện đó, xin cậu yên tâm. Trong trường hợp bình thường, cô ấy sẽ không nhắc đến chuyện đó với người khác đâu.”

Nhìn xung quanh, đám người Thiết Ngưng Sương đều đang nhìn hắn với vẻ mặt trêu chọc, sắc mặt Tần Thiên trầm xuống.

Cái gì mà trong trường hợp bình thường sẽ không đề cập chuyện đó với người khác?

Còn nữa, nếu quyết định không nói thì đừng đề cập đến một chữ nào. Bây giờ lại cố ý để Tàn Kiếm với tôi, đây là ý gì chứ? Trước khi đi, lại còn niệm chú?

Mai Hồng Tuyết mím môi mỉm cười nói: “Anh Thiên, chuyện đó là chuyện gì vậy?”

“Giữa anh và tiểu sư muội của anh có chuyện gì đáng xấu hổ sao?”

“Yên tâm đi, chúng tôi sẽ không nói với vợ anh đâu.”

“Không có, cô nghĩ nhiều rồi.” Tần Thiên tức giận nói: “Nhiệm vụ kết thúc, chúng ta có thể về nhà rồi!”

“Yeah!”

“Cuối cùng cũng có thể về nhà rồi!” Một đám người cùng nhau hoan hô.

Chuyến đi này mất gần một tháng. Từ đảo đến rừng rậm rồi lại đến sa mạc.

Mọi người đều đã trải qua tình huống nguy hiểm nhất trong cuộc đời. Đồng thời, ai cũng đều đã trưởng thành hơn rất nhiều.

May mắn thay, những anh em đưa ra ngoài bây giờ trở về, không thiếu một ai.

Nhìn thấy dáng vẻ kích động của bọn họ, trong lòng Tần Thiên ấm áp, không khỏi mỉm cười.

Hắn cảm ơn ông trời đã nhân từ với mình và cho hắn có nhiều anh chị em như vậy.

Họ đi theo hắn, mạo hiểm tính mạng để làm việc nhưng trước giờ chưa từng phàn nàn.

“Sau khi trở về sẽ có ba ngày nghỉ!”

“Ăn thịt cừu tùy thích, uống rượu tùy thích!” Hắn nói to.

Hai chiếc trực thăng vũ trang lao vút lên không trung. Đích thân đại tá đưa họ đến một sân bay dân dụng rộng lớn.

Ở đây lão Mã đã bố trí sẵn một chuyên cơ.

Họ vẫn đi theo tuyến đường chở hàng, giống như khi đến đây, sau hàng chục tiếng đồng hồ, cuối cùng họ cũng trở về sơn trang Mãnh Thú.

Hít thở bầu không khí quen thuộc, ngắm nhìn khung cảnh quen thuộc trước mặt. Những người từ xa ngàn dặm trở về nhà đều rất phấn khởi.

Thậm chí, ngay cả nhìn những con thú trong khu vực quái thú cũng cảm thấy rất dễ thương.

“Anh Thiên, bắt đầu nướng dê đi?” Đồng Xuyên nhìn Tần Thiên cười nói.

Tần Thiên cười nói: “Chỉ biết ăn!”

“Tự mình làm đi.”

“Hơn nữa, khoảng thời gian này Lôi Báo và Lãnh Phong bọn họ chắc hẳn đã rất vất vả, các người có thể gọi điện bảo bọn họ tới đây.”

Thiết Tí nghi ngờ nói: “Anh Thiên, anh không ăn cùng chúng tôi à?”

Bình luận

Truyện đang đọc