THẦN VƯƠNG LỆNH

Chương 931

“Hơn nữa, chiếc túi xách thời trang như này, một bà già như mẹ lấy thì cũng có để làm gì đâu? Lẽ nào mang đi chợ sao?”

“Người ta cười cho đấy.”

Tần Thiên cười đáp: “Mẹ lại nói đùa rồi. Mẹ có thể sinh ra một cô con gái xinh đẹp như Tô Tô, chứng tỏ mẹ cũng có vẻ đẹp trời ban.”

Dương Ngọc Lan vui vẻ cười lớn, nói với Tô Tô: “Chồng con ra ngoài một chuyến lại càng dẻo miệng hơn rồi.”

“Chỉ một câu nói mà khen cả hai mẹ con mình đấy.”

“Nhưng mà mẹ nghe ra được đấy nhé, ý chồng con là, là vì con xinh đẹp nên mẹ mới đẹp.”

“Mẹ còn được hưởng tiếng thơm từ con đấy.”

Tô Tô lườm Tần Thiên một cái, cười dỗi nói: “Một miệng trơn tru, lợi hại nhỉ!”

Mã Tước mở túi xách ra, nhỏ giọng nói: “Mẹ nuôi, bên trong còn có đồ.”

Dương Ngọc Lan cũng vội mở túi của mình ra, nhìn thấy bên trong còn có hai thỏi son, càng vui đến không khép miệng lại được.

“Tần Thiên, con có lòng rồi!”

“Haizz, mẹ nhớ ra, cô con gái yêu quý mà mẹ nuôi hơn hai mươi năm cũng chưa từng hiếu kính mẹ như vậy đâu.”

Tô Tô giận dỗi nói: “Con gái không bằng con rể, thế thì sau này để con rể tới hiếu kính mẹ đi, được chưa?”

Nhìn hai người họ đấu khẩu, Mã Tước bên cạnh cố nín cười.

“Tiểu Tước, thích không?” Tần Thiên hỏi.

“Dạ thích ạ, em cảm ơn anh.” Tiểu Tước nhỏ giọng, nói.

Tần Thiên cười nói: “Anh Mã cũng về rồi, đợi qua vài ngày nữa sẽ tới thăm em.”

Mã Tước ngoan ngoãn gật đầu.

“Mẹ, tối nay ăn gì vậy ạ. Con đói rồi.”

Tô Tô tiến vào cửa, ném túi xách qua một bên, lập tức nằm ra sofa.

Dương Ngọc Lan xụ mặt xuống, nói: “Tần Thiên vừa về con liền bày ra cái dáng vẻ này sao?”

“Đây là nhà mẹ, con mau đi ra đi, đi với chồng về nhà hai đứa đi!”

Tô Tô đỏ mặt đáp: “Con không đi!”

“Con mệt rồi!”

Dương Ngọc Lan nói với Tần Thiên: “Lôi vợ con về đi.”

“Hai vợ chồng các con lâu rồi không gặp nhau, nhất định là có rất nhiều chuyện muốn nói.”

“Hai đứa đi tâm sự trước đi. Đợi hai đứa tâm sự xong, cơm mẹ cũng làm xong rồi. Rồi lại sang ăn cơm.”

Ngay cả Tần Thiên cũng ngại ngùng.

Mẹ vợ cũng quá là…hiểu ý rồi!

Nhìn cơ thể thon thả của Tô Tô nằm trên sofa, hắn cũng rất muốn trở về nhà.

Chỉ là, nếu hắn làm vậy thật thì cũng quá là tệ rồi.

“Không sao. Mẹ, để con nấu cơm cho!” Hắn lập tức xắn tay áo. Chút tài mọn này thì hắn vẫn có.

Tô Tô vội nói: “Dừng!”

Bình luận

Truyện đang đọc