THẦN VƯƠNG LỆNH

Chương 920

“Chúng ta có nên lập tức rút lui không?”

Sắc mặt Tần Thiên lạnh lùng, nói: “Vô Thường, đập nát tất cả dụng cụ thí nghiệm!”

“Chúng ta rút lui!”

Sau khi rời khỏi hầm trú ẩn dưới lòng đất và lên tới đỉnh núi, Tần Thiên cảm thấy mặt đất dường như đang rung chuyển.

Trong bóng tối xung quanh, dường như có dã thú đang nhanh chóng đến gần.

“Anh Thiên, là xe bọc thép!”

“Nếu không ngoài dự liệu thì ít nhất chúng cũng có một đoàn binh lực.”

Một đoàn!

Tần Thiên không nhịn được liền nhe răng, hơn một ngàn người à.

Đang định bảo mọi người nhanh chóng xuống núi nếu không sẽ bị gói thành bánh bao.

Lúc này, trong bóng tối bao trùm, một loạt pháo sáng gần như đồng loạt phóng ra.

Ánh sáng trắng chói lóa chiếu sáng toàn bộ thế giới tối tăm giống như ban ngày.

Tần Thiên hít một ngụm khí lạnh.

Thấy xung quanh ngọn núi, cách đó vài trăm mét, ít nhất có hàng chục xe bọc thép và xe bộ binh bao vây toàn bộ ngọn núi.

Hắn còn chưa kịp nói gì, uỳnh uỳnh uỳnh!

Từ bốn hướng, xe bọc thép đồng thời cùng bắn ra đạn pháo.

“Mau trốn nhanh!”

Tần Thiên hét lớn, mọi người vội vàng núp sau tảng đá lớn. Giữa tiếng pháo đạn chói tai, những mảnh đá vụn bay tứ tung xung quanh khiến họ không thể ngẩng đầu lên được.

Trong trường hợp này, vũ khí lạnh hoàn toàn không có tác dụng.

Ngay cả Đào Phương- một tay thiện xạ bắn tỉa cũng không còn đất dụng võ nữa.

Thứ nhất, đối phương ẩn mình trong bóng tối. Thứ hai, khoảng cách quá xa, nằm ngoài tầm đạn bắn.

Đối phương còn có đại bác, vậy làm muốn san bằng ngọn núi này ư!

Trong lúc lửa đạn tạm dừng, bên dưới, giọng nói của Độc Sư lại truyền đến.

Có lẽ hắn ta đã dùng loa phóng thanh, giọng nói ngạo mạn vang vọng giữa bầu trời đêm.

“Tần Thiên, Tần Thần Vương!”

“Truyền nhân Diêm Vương Điện, chủ nhân của Thần Vương Điện!”

“Bữa ăn tao chiêu đãi mày thế nào? Ha ha ha ha!”

“Mày phá hỏng kế hoạch độc linh của tao, đắc tội với quân đội địa phương, bọn họ sẽ không tha cho chúng mày đâu.”

“Nếu không muốn chết thì bây giờ hãy chặt đứt cánh tay của mình, quỳ xuống xin tha đi!”

“Giao toàn bộ tài sản của Thần Vương Điện ra, tao có thể tha mạng cho mày.”

“Nếu không, lửa đạn sẽ bắn khắp nơi, mày và thuộc hạ của mày đều sẽ biến thành tro bụi!”

Sắc mặt Tần Thiên tái xanh.

Đây là lần hắn tiếp xúc ở khoảng cách gần nhất với Độc Sư, nhưng hắn chỉ có thể bất lực nhìn hắn ta gào thét dưới chân núi, không thể làm gì được.

“Anh Thiên, tôi sẽ lặng lẽ dẫn người xuống, xem có thể lách qua phía sau bọn họ hay không.” Lãnh Vân nghiêm túc nói.

Bình luận

Truyện đang đọc