THẦN VƯƠNG LỆNH

Chương 462

“Ai thèm tiền thối của mày!” Mai Hồng Tuyết tát A Phúc một cái, đưa tay mò từ trong quần áo lấy điện thoại di động của hắn ta ra.

Mở ra, nhìn thấy tin nhắn trên đó, cười lạnh nói: “Họ là ai?Mày đang chờ ai đó à?”

Sắc mặt A Phúc đại biến!

“Mau trả lại điện thoại cho tôi!”

“Mày có biết hay không, mày đang tìm đường chết!”

“Bọn chúng không phải là người, đều là ác ma ăn thịt người không chớp mắt!”

Lúc này, bên ngoài lại có người gõ cửa xe.

Mai Hồng Tuyết mở cửa, A Phúc xuống.

A Phúc kinh ngạc hét lên, dựa theo ánh trăng hắn ta nhìn thấy xung quanh có hơn mười người cao thấp mập mạp gầy gò, ánh mắt đều lộ ra sát khí.

Người đàn ông trước mặt thậm chí càng thêm đáng sợ, đầu trọc, trên bả vai lại quấn một sợi xích sắt khoảng trăm cân.

Giống như một người đàn ông hoang dã chạy ra khỏi rừng sâu.

Hắn a sợ tới mức hồn phi phách tán, cầu xin: “Các vị hảo hán, tôi chỉ là một tài xế ngang qua đường, tha mạng.”

“Các người muốn tiền sao? Đưa điện thoại cho tôi, tôi sẽ gọi cho người chuyển tiền ngay.”

“Muốn điện thoại để báo tin đúng không? Lão biến thái, chết tâm đi!” Mai Hồng Tuyết nhảy xuống, bước nhanh qua, giao điện thoại di động cho Tần Thiên.

“Lão đại, anh xem cái này.”

Tần Thiên lướt lướt, nhìn thấy nhật ký điện thoại, cười lạnh nói: “Vị đại tiểu thư này chắc là Phan Mỹ Nhi.”

A Phúc ngẩn người một chút, cắn răng nói, “Nếu mày đã biết, vậy cũng nên biết thế lực của nhà họ Phan tỉnh Thành!”

“Không muốn chết thì nhanh thả tao ra!”

Tần Thiên nhìn thấy có một tin nhắn gửi đi không lâu, cười lạnh nói: “Thời gian và địa điểm cụ thể hai người hẹn với Rắn Hổ Mang là gì, nói đi.”

A Phúc kinh ngạc nói: “Ngay cả Rắn Hổ Mang mà mày cũng biết? Mày là ai?”

Tần Thiên cười lạnh nói: “Tao chính là người tụi mày tìm mọi cách để giết đây.”

“Mày là Tần Thiên?” A Phúc trợn mắt há hốc mồm, hắn ta nghĩ thế nào nghĩ không ra vì sao Tần Thiên lại xuất hiện ở đây.

Đột nhiên điện thoại reo lên, là đại tiểu thư gọi tới.

Tần Thiên vẻ mặt khẽ động, cười lạnh với A Phúc nói: “Mày biết sau khi bắt máy, nên nói gì rồi chứ?”

A Phúc còn muốn chống cự, tuy nhiên Quỷ Vô Thường ở bên cạnh gầm nhẹ một tiếng, huy động xích sắt, ba một tiếng, đập nát một tảng đá lớn.

Mấy người còn lại cũng đều cười nham hiểm lấy ra vũ khí sắc bén.

Hắn ta run rẩy, nói: “Chỉ cần các người không giết tôi, muốn tôi làm gì cũng được.”

Tần Thiên đưa điện thoại cho hắn ta.

“Alo, đại tiểu thư——”

“A Phúc, anh làm sao vậy? Sao giọng nói lại hơi run rẩy?”

Bình luận

Truyện đang đọc