THẦN VƯƠNG LỆNH


Kế Chân thở phào nhẹ nhõm, nói: "Tuy hiện tại còn có một biến số, đó chính là Ám Thiên Vương thần bí kia.”
"Trong tang lễ, tôi có biện pháp xử lý Ngọc Thiên Vương, ép buộc cô ta đồng ý hợp tác với chúng ta."
"Nhưng Ám Thiên Vương này quá thần bí."
"Tôi luôn cảm thấy có chút bất an."
Kế Phong cười lạnh nói: "Ba cũng đừng lo lắng quá rồi.”
"Chưa biết Ám Thiên Vương này có tồn tại hay không, theo con thấy chỉ là do lão gia tử cố làm ra vẻ huyền bí thôi."
"Hơn nữa cho dù hắn ta thật sự tồn tại thì làm sao?"
"Hiện tại, chúng ta đã nắm giữ lực lượng tuyệt đối của An gia, nếu hắn ta dám phản đối thì cứ trực tiếp giết thôi!”
Lý Xuân cũng cười lạnh nói: "Phong ca nói rất đúng!”
"Ám Thiên Vương nhiều năm không xuất hiện, hắn ta đột nhiên tới thì có thể tạo ra sóng to gió lớn gì chứ."
Kế Chân vẫn có chút lo lắng, ông ta suy nghĩ một chút rồi nói: "Lý Xuân, Kế Phong.”
"Hai người khẩn cấp chạy tới Lý gia và Giả gia."
"Hai nhà bọn họ trước đây cùng vơi Phan gia được xưng là Tam Hổ.

Thực lực không thể khinh thường.”
"Hiện tại không có gì phải sợ hãi Phan gia nữa.

Chúng ta muốn khống chế cục diện thì nhất định phải được Lý gia và Giả gia ủng hộ.”
"Các người có thể nói với bọn họ miễn là bọn họ trợ giúp chúng ta, vậy thì tỉnh thành sau này sẽ do chúng ta và hai nhà bọn họ làm chủ.”
"Tất cả mọi người đều là Nam Giang Vương."
“Vâng!” Lý Xuân và Kế Phong, kích động rời đi.

Lý Xuân nhanh chóng đi tới đại viện Lý gia.
Lý gia lúc này, bên ngoài nhìn thì có vẻ yên tĩnh, tuy nhiên bên trong được bảo vệ rất nghiêm ngặt.
Đêm qua, người Bắc Giang xông vào địa bàn Nam Giang vương, hai bên xảy ra một trận chiến đẫm máu, bọn họ đều biết rõ.
Chẳng qua không xen vào mà thôi.
Người đứng đầu Lý gia là Lý Tồn Trung, trực tiếp gọi Lý Xuân vào mật thất.
“Cháu trai chào chú!”
"Cháu trai không phụ lời dạy của chú, hiện tại đã thành công trở thành Vũ Thiên Vương của An gia."
"Hiện tại tất cả lực lượng quân sự của An gia đều nghe mệnh lệnh của cháu làm việc."
Lý Xuân nhìn thấy Lý Tồn Trung, trực tiếp quỳ xuống đất, giọng điệu cực kỳ cung kính.
“Thật sự quá tốt!”
"Xuân, mau đứng lên."
Lý Tồn Trung kích động mặt mày hớn hở, tự tay đỡ Lý Xuân dậy, nắm tay cùng nhau ngồi xuống.
Ông ta thở dài và nói: "Thời gian trôi qua thật nhanh.”
"Thời gian chúng ta quen biết nháy mắt một cái đã qua năm năm.”
"Năm năm nay, Xuân à cháu chịu khổ rồi."
Lý Xuân vội vàng nói: "Lúc trước nếu không phải có chúc ra tay cứu giúp thì cháu đã sớm bị chém chết trên đường phố rồi.”
Lý Tồn Trung cười nói: "Đó cũng là vì bản lĩnh anh dũng của cháu khiến chú rung động thôi.”
"Chú còn nhớ rõ lúc ấy chú đi họp, ở trong xe nhìn thấy cháu bị mười mấy tên côn đồ cầm dao đuổi chém.

Một mình cháu chiến đấu cả người đầm đìa máu mà không hề lùi bước.”
"Lúc ấy cháu biết cháu chắc chắn là người có năng lực."
"Hiện tại rốt cục cháu cũng thực hiện được tham vọng của mình, chú cũng vui mừng cho cháu.”
“Nhưng mà Xuân à, cháu thật sự bằng lòng đi theo ba con Kế gia, làm một Vũ Thiên Vương sao?”
"Theo chú được biết, ba con Kế gia có tâm cơ sâu xa khó dò.

Bây giờ cần dùng cháu, một khi bọn họ ổn định cục diện không dùng cháu, nhất định sẽ xử lý cháu.”
“Cháu là người duy nhất biết âm mưu của bọn họ, giết chau bọn họ mới thực sự có thể yên tâm.”
Lý Xuân cười lạnh nói: "Ba con Kế gia lòng lang dạ sói, ngay cả lão gia tử cũng dám phản bội, còn gì bọn họ không dám làm chứ.”
“Chú yên tâm.

Cháu đã sắp xếp xong.”
“Bọn họ đang lợi dụng cháu, mà cháu không phải cũng đang lợi dụng bọn họ sao."
"Chờ thời cơ chín muồi, hừ, cháu sẽ đưa ba con Kế gia đi gặp lão gia tử."
Lý Tồn Trung làm ra vẻ giật mình nói: "Cháu đã có kế hoạch chưa?”
“Cháu yên tâm.

Có gì cần chú giúp thì cứ nói.”

“Chú nhất định sẽ ủng hộ cháu vô điều kiện!
“Thứ cho chú nói thẳng, Lý Xuân, dựa vào tài năng và can đảm cháu thì cháu mới là Nam Giang Vương thật sự!”
Lý Xuân vội vàng nói: "Tất cả mọi thứ của cháu đèu do là chú cho.

Chờ cháu giết được ba con Kế gia, chú chính là Nam Giang vương!”
Lý Tồn Trung cười ha hả, kéo tay Lý Xuân nói: "Lại đây, cho cháu gặp một người.”
Ông ta đẩy một cánh cửa bí mật.

Bên trong màn thêu và hương thơm ấm áp đập vào mặt, một cảnh tượng nhẹ nhàng.
Trước bàn trang điểm có một cô gái mặc đồ cổ trang đang trang điểm.
Nghe thấy tiếng động, cô ta quay đầu lại nhìn thấy Lý Tồn Trung, vội vàng bước nhanh tới cúi chào, nói: "Con gái xin chào ba nuôi.”
Lý Tồn Trung cười nói: "Tiên Nhi, con xem ai tới này.”
Tiên Nhi liếc mắt nhìn Lý Xuân, sau đó xấu hổ vội vàng cúi đầu.
"Tiên Nhi, sao em ở đây?"
"Chú, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì? Cô ấy gọi chú là ba nuôi?” Vẻ mặt Lý Xuân mờ mịt.
Lý Tồn Trung cười nói: "Tiên Nhi là học sinh tài năng của học viện nghệ thuật, điệu múa cổ điển tuyệt đẹp nhất.

Chú biết cháu thích con bé, lại ngại bày tỏ.”
“"Bây giờ chú đã nhận con bé làm con gái nuôi, hãy để con bé phục vụ cháu.”
“Chờ ngày hai đứa kết hôn, chú sẽ đích thân tham dự, mời toàn bộ người có máu mắt ở tỉnh Nam Giang, chúc mừng hai đứa!”
Lý Xuân kích động nói: "Cảm ơn chú.”
Lý Tồn Trung cười nói: "Vẫn còn gọi là chú sao?”
Lý Xuân phản ứng lại vội vàng nói: "Cảm ơn ba nuôi.”
Lý Tồn Trung đắc ý cười lớn, tự mình lôi kéo tay Tiên Nhi và Lý Xuân lại gần nhau.
"Lý Xuân chiến đấu một đêm đãm máu chắc đã quá mệt rồi.

Tiên Nhi con phải hầu hạ nó thật tốt.”

"Được rồi.

Ba còn muốn chuyện phải làm, không quấy rầy hai vợ chồng son các con nữa.”
Ông ta nói xong lui về phía sau một bước, tự tay đóng cửa lại.
Nghe được tiếng động ở bên trong, trong mắt Lý Tồn Trung lộ ra một nụ cười mưu mô thâm sâu.
Lý Xuân, chẳng qua chỉ là một con dao ông ta sắp xếp ở An gia mà thôi.
Chỉ cần một con đàn bà đã có thể làm cho anh ta quỳ xuống gọi ông ta là ba nuôi, đúng là tuổi đời non trẻ.
Kế Phong bên kia hứa hẹn nhiều lợi ích lớn cho nên cũng thành công thuyết phục được người nắm quyền Giả gia, Giả Hiếu Liêm.
Giả Hiếu Liêm cho biết sẽ tham dự tang lễ của ông An, sau đó sẽ dốc toàn lực giúp ba con Kế gia lên ngôi.
"Ba, vì sao phải đồng ý với hắn ta?"
“Theo con thấy, chúng ta nên tiến công nhân lúc An gia đại loạn, vị trí ba con Kế gia vẫn chưa định.”
“Đến lúc đó, ba chính là Nam Giang vương mới!” Sau khi Kế Phong rời đi, con trai lớn của Giả Hiếu Liêm, Giả Sơn từ phía sau đi ra.
Giả Hiếu Liêm cười lạnh nói: "Con thì biết cái gì.”
"An Quốc tuy rằng đã chết, nhưng lực lượng An gia không thể lung lay trong nhất thời.”
"Lúc này chúng ta cùng bọn họ khai chiến, bọn họ đang bi thương tức giận nhất định sẽ toàn lực phản công."
"Hơn nữa, con đừng quên còn có một Bắc Giang vương Lưu Triệt đang như hổ rình mồi.”
“Không lo lắng về ba con Kế Phong, nhưng Bắc Giang vương Lưu Triệt này mới thực sự là nhân vật không dễ đối phó.”
"Cho dù chúng tangồi lên ngôi vị Nam Giang vương, Lưu Triệt tới tấn công thì phải ứng phó như thế nào?"
Giả Sơn nhíu mày nói: "Chẳng lẽ cả đời này chúng ta cũng chỉ có thể khuất phục dưới người khác sao?”
Giả Hiếu Liêm cười lạnh lùng nói: "Trước kia có lẽ chỉ có thể nhẫn nhịn, tuy nhiên bây giờ chính là cơ hội một hòn đá giế.t chết hai con chim.”.


Bình luận

Truyện đang đọc