THẦN VƯƠNG LỆNH


“Phan Long, tên điên này, anh quả thực là ác quỷ!”
Mục Phi Phi lao ra khỏi nước, thở hồng hộc.

Phan Long bật cười đắc ý, đột nhiên ngừng cười nhìn Mục Phi Phi và nói: “Không phải đêm mai em có buổi tiệc sao?”
“Để anh sắp xếp.

Anh sẽ mời tất cả những nhân vật nổi tiếng của tỉnh thành đến cổ vũ cho em.”
“Không những thế, anh cũng sẽ đồng ý tham dự cùng em với tư cách là bạn đồng hành, thế nào?”
“Thật?” Mục Phi Phi kích động ôm Phan Long, làm nũng: “Em biết, trong lòng anh có em.”
“A Long, thật sự ở trong giới giải trí những năm này em cũng mệt rồi.

Anh suy nghĩ một chút rồi cưới em về nhà đi.”
“Em sẽ không ăn không ngồi rồi.

Danh tiếng của em sẽ mang đến rất nhiều lợi ích không thể tưởng cho tập đoàn Phan thị các anh.”
“Anh có thể tham khảo ông chủ Lưu và Nãi Muội, họ là trường hợp ràng buộc thành công nhất giữa ngôi sao và kinh doanh.”
“Tiết kiệm được biết bao nhiêu chi phí người phát ngôn!”
Ngón tay của Phan Long lướt trên làn da trơn bóng, hắn ta lơ đãng nói: “Bây giờ không phải là lúc, em đợi thêm chút nữa đi!”
“Đợi anh làm xong việc lớn trước mắt đã!”
“Nhị thiếu gia, tứ thiếu gia xin gặp.” Ngoài cửa, vang lên giọng nói của nữ quản gia.

Mục Phi Phi vội nói: “A Hổ đến sao? Em tránh một chút.”
“Không cần.” Phan Long ôm Mục Phi Phi nói: “Em sắp trở thành vợ anh, đều là người một nhà cả đừng xem như người ngoài.”
Mục Phi Phi kích động đến đỏ mặt.

Phan Long nói “Bảo A Hổ vào đi.”
Phan Hổ, được vệ sĩ đẩy vào bằng xe lăn.

“A Hổ, anh sao thế?”
“Đã xảy ra chuyện gì?!” Nhìn thấy Hổ thiếu nhà họ Phan hô mưa gọi gió lại ngồi trên xe lăn, Mục Phi Phi rất sốc.


Khóe mắt Phan Hổ giật mạnh, hắn ta nở nụ cười gượng gạo nói: “Cảm ơn Mục tiểu thư quan tâm.

Tôi chỉ là không cẩn thận nên mới bị thương.”
“Anh hai và Mục tiểu thư đã có chuyện cần bàn, vậy thì lát nữa em lại đến.

Nói xong, hắn ta quay xe lăn muốn rời đi.

“A Hổ.” Phan Long gọi: “Anh và Mục tiểu thư đã bàn xong rồi.”
“Hơn nữa, sau này em nên sửa miệng gọi cô ấy là chị hai.”
“Đều là người một nhà, có gì cứ nói đi.”
“Phải không? Vậy chúc mừng chị hai.” Ánh mắt của Phan Hổ có chút khác thường.

Vẻ mặt Mục Phi Phi cũng né tránh, hơi không dám nhìn Phan Hổ.

Thực ra, người cô ta biết đầu tiên là Phan Hổ.

Lúc đó cô ta gặp một chút rắc rối, Phan Hổ là fan của cô ta.

Sau khi nghe nói, vị Hổ thiếu của nhà họ Phan này đã dẫn tứ đại kim cang xuất hiện.”
Sau khi biết được thân phận của Phan Hổ, lúc đó đối phương đã quỳ xuống.

Mục Phi Phi bị xúc động bởi phong độ của Phan Hổ nên chủ động nương thân, hai người đã trải qua khoảng thời gian vui sướng không ai biết.

Sau đó, Phan Long và Mục Phi Phi biết nhau trong một buổi tiệc.

Buổi tiệc đó, là do Phan Hổ sắp xếp.

Vốn Phan Hổ muốn khoe khoang mình có được ngôi sao lớn, là fan thành công nhất.

Tuy nhiên, Mục Phi Phi không cho Phan Hổ công khai quan hệ của họ với lý do yêu cầu công việc.

Sau khi gặp Phan Long, Mục Phi Phi mới biết, người được gọi là Hổ thiếu chẳng qua chỉ là con trai nuôi của chủ nhân nhà họ Phan mà thôi.


Đối với nhà họ Phan, cũng chỉ là một tay sai trung thành.

Người thừa kế thực sự của nhà họ Phan, là Long thiếu Phan Long.

Sau buổi tiệc, cô ta nhanh chóng chia tay Phan Hổ với lý do tính cách không hợp.

Rơi vào vòng tay của Phan Long.

Sau việc này Phan Hổ rất tức giận, hắn ta lập tức quyết định chôn vùi tất cả mọi thứ ở trong lòng mãi mãi.

Ở trong lòng hắn ta, nhà họ Phan là ân nhân.

Phan Long là anh hai hắn ta kính trọng nhất.

Đừng nói chỉ là một ngôi sao, cho dù là đầu của Phan Hổ hắn, chỉ cần anh hai muốn hắn cũng sẽ hiến dâng không hề do dự.

“A Hổ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Là ai đánh anh bị thương, ở địa phận tỉnh thành này ai dám ra tay với Hổ thiếu của nhà họ Phan chứ?”Để di dời sự lúng túng, Mục Phi Phi lại hỏi.

Nói thật, cô ta vẫn quan tâm Phan Hổ từ tận đáy lòng.

Bởi vì cô ta biết, Phan Long chỉ xem cô ta như một món đồ chơi.

Kể cả những nhân vật nổi tiếng từng ở bên cạnh cô ta, tất cả họ đều chỉ muốn tìm sự kí.ch thích mà thôi.

Chỉ có Phan Hổ mới từng khiến cho cô ta thật sự cảm nhận được tình yêu nóng bỏng từ tuổi trẻ.

Chỉ có điều cô ta biết, thứ cô ta cần không phải là tình yêu nóng bỏng mà là quyền lực và sự giàu có

Nhiều năm ở trong giới giải trí đã quen với danh lợi chìm nổi, cô ta phải tìm được một cái cây đủ lớn để làm chỗ dựa cho nửa đời sau.

Không ai có thể nổi tiếng mãi.

Mà đối với sự hết hạn không thể tránh khỏi ấy, gả vào một gia đình giàu có và gắn được cái mác phu nhân nhà giàu chính là quang vinh cuối cùng của họ.

Phan Hổ không trả lời Mục Phi Phi mà nhìn Phan Long nói: “Ngũ đại sát thủ, đều đã đến đủ.”
“Tiếp theo, anh hai định làm thế nào?”
“Tần Thiên và người đàn bà của hắn đã vào ở khách sạn, chỉ cần anh hai gật đầu thì em sẽ đích thân dẫn họ đi giết người.”
“Tần Thiên là ai? Mục Phi Phi nghi ngờ.

Phan Long vỗ vỗ cô ta, nói: “Rót ly rượu đưa qua cho em tư.”
Mục Phi Phi hơi do dự, cô ta không muốn đối mặt với Phan Hổ lắm.

Nhưng sau khi do dự, sợ Phan Long sẽ nghi ngờ cô ta vội vàng bước ra, nhanh chóng mặc áo choàng tắm vào, tự mình rót một ly rượu vang đắt tiền đưa đến trước mặt Phan Hổ.

Cúi đầu nhận rượu, Phan Hổ nói: “Cảm ơn chị hai.”
“A Hổ, đừng căng thẳng.

Nào, chúng ta cạn ly.” Phan Long nằm trong hồ nước, nâng ly với Phan Hổ trong không khí.

Uống xong hắn ta mới cười nói: “Phải bình tĩnh.”
“A Hổ, em cố gắng ở cùng với ngũ đại sát thủ.

Khi thời cơ đến, anh sẽ sử dụng họ.”
“Chỉ có điều trước đó, anh muốn chơi thật vui trước đã.

A Hổ, em yên tâm anh nhất định sẽ trả thù cho em và Mỹ Nhi.”
“Đợi anh bắt được Tần Thiên, đến lúc ấy sẽ giao cho em tự mình giết hắn.”
“Đúng rồi, sắp đến sinh nhật của An lão gia tử.

Hai nhà kia chắc cũng sẽ không nhàn rồi, em phải cử thêm người trông chừng họ.”
“Có tình hình gì thì lập tức báo cáo.”
“Em biết rồi anh hai.

Vậy em không quấy rầy anh và chị dâu nữa.” Phan Hổ để ly xuống, quay xe lăn rời đi.


Cuối cùng Mục Phi Phi cũng nhận ra rằng, có chuyện lớn sắp xảy ra.

Cô ta hoảng sợ nói: “A Long, đã xảy ra chuyện gì?”
“Tần Thiên là ai? Có phải hắn đã đánh A Hổ tàn tật không?”
Phan Long cười nói: “Em sẽ gặp được nhanh thôi.”
“Có lẽ em không biết Tần Thiên, nhưng em chắc chắn không xa lạ gì với vợ của hắn.”
Mục Phi Phi nhíu mày: “Là ai?”
“Tô Tô, nữ chủ tịch xinh đẹp của tập đoàn Tô Ngọc.”
Mục Phi Phi sững sờ, thay đổi sắc mặt “Chủ nhân của Tô Ngọc Cao?”
“Chính là công ty tìm em làm người phát ngôn?”
Phan Long cười gật đầu “Đêm mai, chúng ta sẽ đi gặp đôi cẩu nam nữa đó.”
“Trước đó, em cứ ở nơi này.

Đi, lấy viên thuốc kim cương cho anh.”
Mục Phi Phi run rẩy.

Từ trong mắt Phan Long, cô ta nhìn thấy sự độc ác của ma quỷ.

Cô ta biết, mình đã trở thành phần trong kế hoạch trả thù của Phan Long.

Cô ta rất sợ.

Nếu sớm biết, cô ta nhất định sẽ không nhận trở thành người phát ngôn này, cũng sẽ không chạy đến tỉnh thành dâng tận cửa.

Không ai muốn cuốn vào trong giông tố của những gia đình giàu có thế này.

Bởi vì thần tiên đánh nhau, rất có thể tiểu quỷ sẽ gặp tai họa.

Cô ta vẫn có chút hiểu biết này.

Cô ta muốn trốn thoát nhưng cô ta cũng biết, Phan Long sẽ không cho cô ta cơ hội này.

Chuyện đã đến nước này, cô ta chỉ có thể cắn chặt răng xông về phía trước.

Đồng thời trong lòng cô ta vẫn có một tia hi vọng, đó chính là sau khi giúp đỡ Phan Long lần này sẽ thật sự có cơ hội bước vào nhà họ Phan..


Bình luận

Truyện đang đọc