THẦN VƯƠNG LỆNH


Mặt Tần Thiên trong nháy mắt trầm xuống.
Hắn hận nhất là những người động một chút là coi mình hơn người khác, đi dạo phố cũng phải nhường cho những người gọi là ‘khách quý’ này.
“Cút ngay!" Một người đàn ông rung niên tiện tay vung lên quát lớn.
Người đàn ông trung niên vừa dứt lời thì thấy một luồng khí đập về phía ông ta.
Ông ta phản ứng nhanh, lui về sau ba thước.

Cảm giác luồng khí vừa rồi đã biến mất, ông ta thở dài một hơi.
Đột nhiên, sắc mặt ông ta lại tối sầm.
Luồng khí kia rõ ràng đã biến mất, nhưng giờ lại xuất hiện ở bên phải ông ta.
Thình thịch thình thịch.
Thân hình cứng chắc của người đàn ông trung niên trong phút chốc bị lật nhào.
Người đàn ông trung niên trợn mắt há hốc mồm, nhất thời nói không ra lời.
Tần Thiên lười nhác không để ý đến ông ta, như chưa xảy ra chuyện gì, đẩy Tô Tô đi đến.
Trong không khí, có một mùi ngọt nhàn nhạt.
Tần Thiên phát hiện, hình như Tô Tô bị mùi hương này hấp dẫn, ánh mắt cô nhìn chăm chú về phía gian phòng phía trước.
Hắn vội vàng đẩy Tô Tô đi vào gian phòng đó.
“Cậu không thể qua đó!”
Người đàn ông trung niên kịp phản ứng lại, rống giận một tiếng tiến lên ngăn lại.
Thân hình tráng kiện tựa như một con hổ báo, tay cứng như thép móc tới cổ Tần Thiên.
Trong phòng có người mà ông ta cần bảo vệ.
Mà Tần Thiên mới vừa bày ra thực lực, làm ông ta cho rằng Tần Thiên là sát thủ.
Bảo vệ ‘khách quý’ là bổn phận của ông ta.

Ở trong suy nghĩ của người đàn ông Trung niên, mạng của người kia, còn quan trọng hơn so với mạng của ông ta !
...................
"Ông nội, ông nói xem truyền thông thời nay vô lương tâm quá, cái gì cũng giật tít câu like được."

"Ông xem cái tin này đi, cái gì mà cao thủ dân gian dùng thủ pháp châm cứu, trong vòng vài phút, liền chữa khỏi bệnh bại não cho một đứa trẻ nhỏ..."
“Trên đời này làm gì có thần y như vậy.

Hơn nữa châm cứu gì gì đó, đã sớm được chứng minh là không có thật.

Xem bệnh, vẫn phải dựa vào Tây y.”
“Nói cái gì Long Giang có kỳ nhân đến, đây không phải là mê hoặc lòng dân sao? Thật sự là nói bậy!”
Trong gian phòng, một cô gái mặc quần áo màu tím bó sát người, dáng người uyển chuyển cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp cao ngạo, nói với lão già đang ngồi bên cạnh.
Lão già nhíu nhíu mày, nói: "Ngưng Sương, cẩn trọng lời ăn tiếng nói của con!”
“Tục ngữ nói nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.

Năm ngàn năm lịch sử sông dài, tích lũy bao nhiêu bảo vật Trung Hoa.”
“Trí tuệ của lão tổ tông......”
Nói tới đây, chợt nghe bảo vệ bên ngoài rống giận, cảm nhận được sát khí trong không khí, lão già đột nhiên xoay người, thông qua rèm trúc nhìn thấy tình hình bên ngoài, sắc mặt ông lão đại biến.
“Dừng tay!”
“Vũ Sơn, không được đánh người!”
Thân thể ông già khẽ động, vội vọt ra ngoài.
Trong mắt ông ta, Tần Thiên cũng chỉ là một người bình thường, trong tay đẩy xe lăn mà thôi.
Mà Vũ Sơn lại vận dụng sát chiêu trí mạng!
Đây là muốn chết người sao!
Vũ Sơn nghe được giọng uy nghiêm quát mắng của lão già, muốn thu tay nhưng đã không còn kịp.
Trong lúc hoảng hốt, hắn đột nhiên thay đổi phương hướng.
Bàn tay cứng như thép vung lên một bình hoa khổng lồ bên cạnh.
Ông ta ta phải tìm nơi để xả lực.
Bùm một tiếng, bình hoa nhất thời vỡ nát.
Có thể thấy được một trảo này, có bao nhiêu uy lực!

“Sơn thúc, chuyện gì xảy ra?" Cô gái bận đồ tím cũng chạy theo ra.
Vũ Sơn trầm giọng nói: "Thủ trưởng cẩn thận, người này có thể là sát thủ!"
Thân hình người tên Vũ Sơn chợt động, chắn trước mặt ông già.
Vũ Sơn nhìn chằm chằm Tần Thiên, khí tức toàn thân hắn ngưng tụ, như gặp phải kẻ địch.
“Nói bậy!”
"Thiết Hùng tôi cả đời không thẹn với người khác, làm sao có thể có người muốn giết tôi?"
“Hơn nữa, lão phu chinh chiến cả đời, còn sợ một sát thủ sao?!"
Thanh âm ông lão vang dội, nhưng mà sau khi nói xong, nhịn không được ho khan một hồi.
Vừa rồi từ gian nhà bên trong lao ra, ông ta có vận chút chân khí cho nên động đến vết thương cũ, sắc mặt ông ta lập tức tái nhợt bắt đầu ho khan.
“Ông nội!”
“Mau uống thuốc!”
Cô gái áo tím vội vàng lấy ra một bình sứ trắng, rót một viên thuốc cho lão già uống vào.
Tần Thiên nheo mày nhìn lướt qua.

Nếu như hắn đoán không sai, lão già này chẳng lẽ là.....
Lão già lấy lại chút bình tĩnh, nhìn Tần Thiên nói: "Chàng trai trẻ này, là thuộc hạ của lão lỗ m ãng, thiếu chút nữa ngộ thương cậu.”
“Cậu tới mua thuốc sao? Xin cứ tự nhiên.”
Tần Thiên gật gật đầu, không nói chuyện, đẩy Tô Tô đi vào trong.
Nhìn thấy trên bệ cửa sổ bên cạnh, đặt một chậu thực vật xanh ngắt tươi tốt, là một loại thuốc Đông y, tên là Ngọc Trúc.
Mùi vị ngọt ngào nhàn nhạt kia, chính là đến từ nơi này.
Trên mặt Tô Tô lại nở một nụ cười.
Tần Thiên mừng rỡ!
Hắn hiểu rồi.

Loại dược liệu Ngọc Trúc này, có công hiệu dưỡng nhan làm đẹp.


Tô Tô nghiên cứu chế tạo đơn thuốc kia, nhất định có vị dược liệu này.
Đó là ký ức tốt đẹp trong sinh mệnh của cô, cho nên theo bản năng biểu hiện ra sự vui sướng.
Hắn không biết, Tô Tô đã từng đặt cho hắn một cái biệt danh gọi là Tô Ngọc Trúc.
“Tô tiểu thư, em thật sự là một kỳ nữ" Tần Thiên nói một câu, cẩn thận từng li từng tí, đem chậu Ngọc Trúc kia đặt ở trước người Tô Tô.
Tô Tô hai tay ôm Ngọc Trúc, trên mặt hiện lên nụ cười si mê.
Giống như một cô bé tìm thấy món đồ chơi yêu thích của mình.

Ôm thật chặt không nỡ buông ra.
“Anh đứng lại cho tôi!”
“Anh là cái thá gì, muốn đi sao?”
Tần Thiên đẩy Tô Tô xoay người định rời đi thì bị cô gái áo tím ngăn lại.

Cô tức giận đến ngực phập phồng, mặt đầy sát khí.
Tần Thiên nhíu mày: "Tôi đắc tội với cô sao?”
“Anh...!" Thiết Ngưng Sương tức giận nói không ra lời.

Cô chưa bao giờ gặp qua người vô liêm sỉ như thế.
Bởi vì Tần Thiên, ông nội của cô phát bệnh, đây còn không phải là tội sao?
Phải biết rằng ở Long Giang này, chỉ cần Thiết gia giậm chân một cái, cả tòa thành đều phải run rẩy.
Tên này thật đáng hận, làm ra vẻ mặt vô tội.

Là thật không hiểu hay là giả ngu với bổn tiểu thư?
Nhưng mà, từ đầu đến cuối, sự thật thì Tần Thiên cũng không có làm gì cả.
Nhìn Tô Tô ôm Ngọc Trúc trong lòng, Thiết Ngưng Sương luống cuốn, nói: "Tất cả đồ đạc tiệm thuốc này, đều đã bị chúng tôi mua lại.”
“Bao gồm cả chậu cây xanh này.”
“Nếu anh muốn nó cũng được, phải quỳ xuống dập đầu xin lỗi ông nội tôi!”
Bên cạnh, Vũ Sơn vẫn nhìn Tô Thiên như nhìn kẻ địch.
Ông ta mới vừa xuất chiêu, đã bị Tần Thiên chặn được cho nên trong lòng không phục, muốn đánh lại một trận nữa.
Tần Thiên không muốn ở trước mặt Tô Tô đánh nhau.


Quan trọng là, hắn đã đoán được thân phận của Thiết Hùng.
Cháu gái và thủ hạ không hiểu chuyện, nhưng Thiết Hùng này, vẫn rất hiểu lý lẽ.
Sau khi Thiết Hùng uống thuốc, sắc mặt vẫn không tốt lên.

Có thể cảm giác được, khí tức rất loạn.
Tần Thiên trầm ngâm một chút, lạnh lùng nói: "Chậu Ngọc Trúc này, tôi không thể không đem đi, tặng cô một câu, không muốn ông nội cô chết nhanh thì đừng uống loại thuốc vừa rồi nữa.”
"Lục phủ ngũ tạng bị hư tổn, lại dùng thuốc đại bổ, hồ đồ!"
“Cậu nói cái gì?!" Thiết Hùng ngạc nhiên.
Thiết Ngưng Sương cả giận nói: "Thuốc ông nội tôi uống, chính là thuốc do danh y kinh thành tự tay phốí.

Anh dám nguyền rủa ông nội tôi, tôi giết anh!”
Vũ Sơn trực tiếp bước lên trước một bước, trầm giọng nói: "Tiểu tử, rốt cuộc cậu là ai? Hôm nay không nói rõ ràng, đừng trách tôi không khách khí!"
Tần Thiên nhìn Vũ Sơn, cười lạnh: "Hắc Long Thập Bát Thủ dù ở trong quân cũng là cấm thuật.

Không được tự tiện sử dụng.”
“Còn dám giương nanh múa vuốt trước mặt tôi, tôi sẽ phế ông.”
Vũ Sơn đần mặt ra đứng đấy!
"Làm sao anh biết Sơn thúc dùng Hắc Long Thập Bát Thủ..." Thiết Ngưng Sương nhìn khuôn mặt uy nghiêm của Tần Thiên, bỗng nhiên không có dũng khí động thủ.
Tần Thiên hừ một tiếng, bỗng nhiên ra quyền, đánh vào ngực Thiết Hùng một cái.

Thiết Hùng quát to một tiếng, ngửa mặt ngã xuống.
“Ông nội.”
“Thủ trưởng!" Thiết Ngưng Sương và Vũ Sơn hét lên chạy tới cứu.
“Những người luyện bản cũ của Thất Thương Quyền đều là người có công với quốc gia.

Lão binh Thiết Hùng, nếu ông trời để tôi gặp ông, tôi sẽ ban cho ông một đoạn tạo hóa.”
“Sáu giờ sau, đến Tô gia đón tôi.”
Tiếng nói của Tần Thiên vang vọng khắp sảnh đường..


Bình luận

Truyện đang đọc