THẦN VƯƠNG LỆNH


Liếc mắt nhìn Tần Thiên, Tô Tô lạnh lùng cười nói: “Anh nói câu kia là có ý gì, nếu lời đàn ông nói đáng tin thì heo cũng biết leo cây!”
“Họ Tần, không ngờ bề ngoài anh trông đạo mạo trang nghiêm nhưng thực ra lại lẻo mồm lẻo mép như vậy.”
“Đây là anh thực hành với em, xong ra ngoài lừa gạt những cô gái không biết gì sao?”
Tần Thiên thề: “Lời anh nói hoàn toàn là lời thật lòng.

Nếu không em hỏi Lâm Tước đi.”
“Lâm Tước, cô nói xem có phải chủ tịch Tô xinh đẹp hơn Mục Phi Phi nhiều không?”
Lâm Tước tóc ngắn giàu kinh nghiệm, thuộc kiểu ít nói.

Nhưng lái xe trên đường yên tĩnh, nghe lời Tần Thiên nói cô mím môi cười nói.

“Chủ tịch, lần này, heo biết leo cây thật đấy.”
“Tiên sinh nói đúng.”
“Mục Phi Phi trang điểm vào mới tạm bằng một nửa cô, nếu tẩy đi lớp trang điểm có lẽ cũng không bằng được một phần ba.”
“Nếu chủ tịch tham gia tham gia vào cuộc thi sắc đẹp, chắc chắn sẽ giành được giải nhất.”
Tô Tô cười nói: “Tước Nhi, cô còn chưa có bạn trai đừng bị Tần Thiên dẫn lệch.”
“Đúng rồi Tước Nhi, cô thích kiểu người như thế nào? Tần Thiên có một người anh em tôi thấy cũng được, hay là giới thiệu cho cô nhé?”
Lâm Tước đỏ mặt, tập trung tinh thần lái xe, không nói thêm câu nào nữa.

Cô ấy càng không nói chuyện, Tô Tô càng hăng hái.

Phụ nữ trời sinh bị k1ch thích muốn làm mai, liên tục truy hỏi.

Ngay cả Tần Thiên cũng dở khóc dở cười.

Nhưng theo cách này, bầu không khí căng thẳng cuối cùng đã dịu đi một chút.

Chẳng mấy đã ra khỏi cao tốc, đi vào địa phận tỉnh thành.

Thực ra, vốn định ngày mai mới đến, bởi vì ngày mai mới là buổi tiệc chào đón Mục Phi Phi.


Nhưng bởi vì quá xem trọng, nên hôm nay Tô Tô vội vàng đến.

Cô muốn kiểm tra hội trường trước, giám sát trang trí, chắc chắn mỗi một chi tiết.

Đồng thời, theo đề nghị của Liễu Thanh, tốt hơn hết thì họ nên chiêu đãi các phương tiện truyền thông khác nhau vào tối hôm nay để chào hỏi trước.

Để các phương tiện truyền thông đưa nhiều thông tin tích cực hơn trong tương lai.

Ngày nay, quyền ngôn luận ở trong tay truyền thông.

Họ mới là miệng của Chúa trời có thể đảo lộn trắng đen, khuyến khích quần chúng.

Đến khách sạn Kiệt Long, Lãnh Phong và những người khác đã đợi ở bên ngoài.

Nhìn thấy Tần Thiên và Tô Tô, Lãnh Phong vội đi tới trầm giọng nói: “Phòng đều đã sắp xếp xong, anh Thiên và chị dâu có thể vào ở.”
“Lãnh Phong, vất vả cho cậu rồi.” Tần Thiên gật đầu mỉm cười.

Hắn nhìn khách sạn Kiệt Long hùng vĩ trước mặt, chỉ thấy rực rỡ và lộng lẫy.

Không hổ là khách sạn tốt nhất tỉnh thành, bảo vật trấn gia của nhà họ Phan.

Buổi sáng Liễu Thanh đã đến.

Bởi vì công ty vẫn chưa có thu nhập, cho nên họ cũng không dám xa hoa lãng phí nhưng cũng không thể quá bủn xỉn.

Chỉ có thể thuê ba phòng hạng trung ở một tầng.

Một phòng cho Tô Tô và Tần Thiên ở.


Một phòng cho Liễu Thanh, Lâm Tước và hai nhân viên nữ khác.

Phòng còn lại cho anh em của đội bảo vệ Lãnh Phong.

Cho dù như thế, khi bước vào phòng Tô Tô vẫn không nhịn được le lưỡi, nói: “Căn phòng thật xa hoa!”
“Đây phải rất nhiều tiền nhỉ?”
Liễu Thanh cười nói: “Hai nghìn tệ một đêm, xem như là phòng hạng trung của nơi này.”
Tô Tô không thể tin nổi nói: “Phòng hai nghìn mới tính là hạng trung.

Vậy phòng cao cấp nhất nơi này phải bao nhiêu tiền?”
Liễu Thanh cười nói: “Phòng bạch kim tám nghìn tám một đêm.

Phòng suite ba nghìn ba một đêm.

Phòng hoàng đế tám mươi tám nghìn một đêm.”
Tô Tô cười nói: “Thật không biết có cái gì tốt, không phải chỉ là một nơi để ngủ thôi sao.”
“Nhưng mà Liễu tổng này, đợi chúng ta kiếm được nhiều tiền rồi, có cơ hội cũng thuê một phòng hoàng đế để nâng cao kiến thức nhé.”
Liễu Thanh cười khổ: “Chỉ sợ không cần đợi đến sau này, có lẽ chẳng mấy chốc thì sẽ gặp được đấy.”
“Sao nói thế?” Tô Tô không hiểu.

Liễu Thanh nghiêm túc nói: “Người quản lý của Mục Phi Phi liên hệ với tôi, nói rằng Mục Phi Phi thay đổi hành trình bay đến trước, dự kiến gần tối sẽ đến.”
“Cô nghĩ xem, với địa vị và tính cách kén chọn của cô ta còn không phải yêu cầu chúng ta thuê phòng hoàng đế cho cô ta à.”
Tô Tô cắn răng nói: “Rộng rãi ra đi!”
“Sản phẩm của chúng ta lần này có thể thành công hay không, phải xem cô ta.

Chúng ta thuê phòng hoàng đế cho cô ta!”
Liễu Thanh gật đầu, nói: “Đợi cô ta đến rồi hẵng nói đi.

Chủ tịch, chúng ta thảo luận trước danh sách truyền thông muốn mời trong buổi tiệc tối hôm nay một chút.”

“Chúng ta đều là lần đầu tiên làm công việc này, tôi lo sẽ có thiếu sót.”
Hai người lập tức tập trung vào công việc.

Nhìn dáng vẻ hết sức chuyên chú của họ, Tần Thiên có hơi buồn chán, lững thững đi ra khỏi phòng.

Khách sạn sang trọng, biện pháp an ninh cũng rất thích hợp, khắp nơi đều có camera giám sát.

Mỗi hành lang đều có vài bảo vệ tinh thần cao đang đứng.

Tất cả, trông có vẻ yên bình.

Nhưng Tần Thiên có trực giác đằng sau những chiếc camera khắp mọi nơi này, có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm họ.

Hắn cảm giác, Phan Long đã biết họ đến.

Đối phương giống như một tên thợ săn, đang yên lặng chờ đợi thời cơ ở phía sau.

Tần Thiên dặn dò Lãnh Phong cử người đứng gác ở cửa phòng Tô Tô 24/24.

Không để cho bất cứ người lạ nào đến gần khi chưa được cho phép..

Nếu Tô Tô rời khỏi phòng, chỉ cần Tần Thiên không ở đây, Lãnh Phong phải cử người bảo vệ sát sao.

Càng lúc càng đến thời gian buổi tiệc, rất nhiều thư mời đều đã gửi đi.

Nhưng, Tô Tô và Liễu Thanh luôn cảm thấy vẫn có vài chỗ thiếu sót.

Chính vào lúc họ nhíu mày suy nghĩ thì có một người phụ nữ đeo kính đen, mặc hàng hiệu đi vào phòng.

“Đứng lại.”
“Cô là ai? Muốn làm gì?” Người của tiểu đội Cô Lang, lập tức đi lên ngăn lại.

Người phụ nữ tháo kính đen xuống, lạnh lùng cười nói: “Địa vị không lớn, ngược lại chiêu bài không nhỏ.”
“Đồ chó mắt mù, nhìn cho kỹ xem tôi là ai!”
“Đi nói với Tô Tô và Liễu Thanh, đến quán cà phê gặp tôi!”

Anh em Cô Lang nhíu mày, Tần Thiên bên cạnh phất tay, dường như hắn đã đoán được thân phận của người phụ nữ này.

Đúng lúc Liễu Thanh đi ra khỏi phòng, nhìn thấy người phụ nữ, bất ngờ nói: “Chị Xuân!”
“Chị đã đến rồi à!”
“Tiểu thư Mục Phi Phi đâu? Nào, mời vào phòng.”
“Chủ tịch Tô của chúng tôi đang ở đây.”
Nghe thấy giọng nói, Tô Tô cũng đi ra chào đón, nhiệt tình nói.

“Nghe danh tiểu thư Mục Phi Phi đã lâu.

Bây giờ chúng ta sắp trở thành đối tác vẫn chưa gặp được cô ấy.”
“Chị Xuân, mau giới thiệu cho chúng tôi đi.”
Chị Xuân, chính là người quản lý của Mục Phi Phi.

Cho đến bây giờ chính là cô ta thay mặt Mục Phi Phi đàm phán chuyện người phát ngôn với Tô Tô và Liễu Thanh.

Mục Phi Phi vẫn chưa lộ diện.

Nhìn thấy Tô Tô, chị Xuân hừ một tiếng, lạnh lùng cười nói: “Vào phòng nói đi.”
Cô ta giống như chủ nhân, nghênh ngang đi thẳng vào phòng.

Vừa đi vào, cô ta không nhịn được nhíu mày nói: “Chỗ nhỏ như vậy, người sao ở?”
“Không thoáng khí, không có phòng khách, không có phòng gym.

Tôi nói, tập đoàn Tô Ngọc của các người cũng là một công ty lớn, chắc sẽ không keo kiệt bủn xỉn như vậy đâu nhỉ?”
“Chỉ ở nơi này?”
Tô Tô cười nói: “Đây chỉ là chỗ ở tạm thời của chúng tôi, đương nhiên không thể để cho ngôi sao lớn ở nơi này được.”
“Chị Xuân, Mục Phi Phi đâu?”
“Cô ấy không đến cùng chị ư?”
Chị Xuân nhìn xung quanh nói: “Tôi không cách nào bàn chuyện với các người ở nơi như thế này được.”
“Phòng hoàng đế nơi này cũng tạm, không đắt.

Các người mau thuê một phòng, chúng ta đến đó bàn.”
Nói xong, xoay người bỏ đi..


Bình luận

Truyện đang đọc