THẦN VƯƠNG LỆNH


Cuối cùng đã yên tĩnh.
Thiết Ngưng Sương nhìn Tần Thiên với ánh mắt phức tạp, nghiến răng, cung kính cúi đầu nói: “Tần tiên sinh, ngài cứ nói.”
“Tôi sẽ dẫn người canh giữ ở chỗ này, sẽ không có bất cứ ai quấy rầy.”
“Vất vả rồi.” Tần Thiên nhướng mày.
Carl rất tò mò nói: “Tần tiên sinh, dường như họ đều rất sợ ngài?”
“Ngài biết không, ngài rất có phong cách của nước Ý chúng tôi, uhm, phong cách của những người trên đảo nhỏ đó.”
“Đảo nhỏ gì?”
“Ai?” Tô Tô không khỏi nghi ngờ.
Tần Thiên cười nói: “Carl tiên sinh đang đùa đấy.”
“Vợ, mau giới thiệu Tô Ngọc Cao đi.

Carl tiên sinh còn đang đợi chuyến bay đấy.”
Carl mỉm cười, không nói thêm gì nữa.

Ông ta cảm thấy, chắc chắc Tần Thiên không biết đảo nhỏ và những người ở phía trên mà ông ta nói.
Nếu không, chắc chắn sẽ không ung dung như vậy.
Ở trong mắt Carl, tuy Tần Thiên trước mặt có một chút quyến rũ của đàn ông, nhưng hoàn toàn không thể nào so sánh với những người ở trên đảo nhỏ kia.
Đó là, đảo Sicilia, tổ chức Bàn tay đen.
Sức ảnh hưởng của tổ chức này ở Ý, ngay cả một nhân vật làm mưa làm gió như Carl cũng giấu kín như bưng, không dám nói thẳng ra.
Bởi vì ông ta biết, tất cả những của cải, danh lợi và địa vị ông ta có bây giờ cũng chỉ là hạt bụi trong mắt nhóm người đó.
Tô Tô không dám sơ suất, điều chỉnh tâm trạng, rất chân thành giới thiệu về Tô Ngọc Cao.

Tô Ngọc Cao là sản phẩm cô nghiên cứu ra, đầy tâm huyết, giống như đứa con của cô vậy.
Cho nên khi giới thiệu, bất giác xuất sắc về giọng nói và cách diễn đạt, thuộc như lòng bàn tay.
Carl chốc chốc gật đầu.

Vốn ông ta rất say mê văn hóa phương Đông, nên bất giác cũng nghe đến mê mẩn.
Đến khi Tô Tô giới thiệu xong, ông ta không khỏi tò mò mở ra một lọ, dùng móng tay khều một chút, để ở dưới mũi ngửi.
Sau đó, lại thoa lên mu bàn tay.
“Mùi thơm, hương thơm tự nhiên.”
“Kết cấu mềm mịn, thoa vào sẽ thấm nhanh.”
“Tô tiểu thư, bây giờ tôi nóng lòng mang nó đi kiểm tra chuyên nghiệp ngay lập tức.”
“Nếu tất cả đều đúng như cô nói thì đây thật sự là một bảo bối đấy!”
“Ha ha ha ha, xem ra lần này tôi không đến quốc gia cổ phương Đông này một cách vô ích.”
Tô Tô kích động nói: “Carl tiên sinh, ngài đồng ý làm người giới thiệu của chúng tôi, mang Tô Ngọc Cao đi dự thi ư?”
“Đó là đương nhiên!”
“Tô tiểu thư, bây giờ tôi sẽ lên đường trở về, giao sản phẩm của cô cho ban tổ chức cuộc thi.”
“Đồng thời, tôi rất hân hạnh mời cô, à, và chồng của cô một tháng sau đến Lan Thành xinh đẹp của chúng tôi.”
“Đích thân lắng nghe đánh giá của ban tổ chức về sản phẩm này ở địa điểm cuộc thi.”
“Chúc cô có thể giành được giải nhất!”
Không ngờ chuyện lại thuận lợi đến vậy, Tô Tô vô cùng cảm ơn.
“Carl tiên sinh, một tháng sau chắc chắn tôi sẽ đến cuộc thi.”
“Xin nhờ ngài!”
Tự mình tiễn Carl lên xe chuyên dụng của khách sạn đi đến sân bay, Tô Tô quay đầu lại, nhìn thấy Thiết Ngưng Sương cách đó không xa, chân thành nói: “Thiết tiểu thư, lần này đã làm phiền cô rồi.”

“Cảm ơn sự giúp đỡ của cô.”
“Không có gì.” Đối mặt với Tô Tô, ánh mắt Thiết Ngưng Sương có chút né tránh.

Từ nhỏ tính cách của vị đại tiểu thư này đã không thua gì con trai, vậy mà lại có chút xấu hổ.
“Cái đó…” Tô Tô thoáng do dự, cũng đỏ mặt nói: “Chuyện trước đây, là tôi đã sai.”
“Thiết tiểu thư, bây giờ tôi chính thức xin lỗi cô.”
“Mong cô nể tình lúc đó tôi vẫn là một bệnh nhân, đừng so đo với tôi.”
Nói đến chuyện này, Thiết Ngưng Sương cũng đỏ mặt.
Đó là khi vừa biết được tư bản Thiên Phú muốn tổ chức một hội nghị đầu tư, cô ta hào hứng cầm thiệp mời đi đưa cho Tần Thiên.
Rất hiếm khi cô ta chủ động thân thiện với đàn ông.
Không ngờ lại bị Tô Tô tưởng nhầm là fan nữ cuồng theo đuổi Tần Thiên, nên đã mắng đuổi đi.
Lời của Tô Tô lúc đó rất khó nghe, nói Thiết Ngưng là một con đĩ, muốn quyến rũ Tần Thiên.
Bây giờ nghĩ lại, Tô Tô cũng khó mà tin được bản thân mình sao lại có thể nói ra những lời đó.
Cho nên, cho dù Thiết Ngưng Sương có suy nghĩ gì với Tần Thiên thì cô cũng phải chính thức xin lỗi cô ta.
“Thiết tiểu thư, cô không thể tha thứ cho tôi sao?”
“Hay là, cô cũng mắng tôi vài câu đi?” Thấy Thiết Ngưng Sương không nói chuyện, cô càng thêm áy náy.
Thiết Ngưng Sương cắn răng, nhanh chóng liếc mắt nhìn Tần Thiên, nói: “Muốn tôi tha thứ cho cô cũng được, trừ khi…”
“Trừ khi cái gì?” Chợt Tô Tô có một dự cảm.

Ánh mắt cô gái này nhìn chồng mình không thích hợp, sẽ không phải là cô ta muốn yêu cầu mình nhường vị trí cho cô ta đấy chứ?
Nghĩ đến đây, trong lòng cô cũng có chút khó chịu.

“Trừ khi cô bảo hắn, nhận tôi làm đồ đệ.”
Tô Tô há to miệng ngạc nhiên.

Rất lâu sau mới kỳ lạ nói: “Cô quấn lấy hắn, là muốn bái hắn làm sư phụ?”
Thiết Ngưng Sương nói: “Bằng không thì sao?”
“Tô tiểu thư, chắc không phải cô cho rằng tôi muốn cướp chồng với cô đấy chứ?”
Tô Tô không nhịn được bật cười.

Cô tức giận giơ chân lên đá Tần Thiên một cú, không vui nói: “Anh cái tên này!”
“Đều là họa do anh gây ra cả đấy!”
Tần Thiên mặt đầy hắc tuyến, làm ơn đi chị gái, chuyện này có liên quan gì đến anh chứ!
Anh bực mình nói với Thiết Ngưng Sương: “Tôi không dễ dàng nhận đồ đệ.”
“Nhưng mà, nếu cô thật sự quyết tâm muốn đi theo tôi, thì tôi có thể cho cô một chỗ đi.”
“Chỗ đi nào?” Ánh mắt của Thiết Ngưng Sương sáng lên.
“Sau khi trời tối, đi đến sơn trang Mãnh Thú ở bên ngoài thành phố Long Giang.”
Tô Tô ngạc nhiên nói: “Anh điên rồi sao? Đêm hôm, anh bảo một cô gái như cô ấy đi đến nơi đó làm gì?”
Thiết Ngưng Sương cũng không hiểu.

Nhưng, cô ta thấy Tần Thiên nở nụ cười lạnh lùng không nói lời nào, thì cho rằng Tần Thiên đang thử sự gan dạ của mình.
“Chắc chắn tôi sẽ đi!” Nghiến răng nói một câu, cô ta xoay người rời đi.
Tô Tô còn muốn gì đó thì điện thoại của cô vang lên, là Dương Ngọc Lan gọi đến.
Sau khi nghe máy, cô nói với Tần Thiên: “Mẹ nói trong nhà có chuyện khẩn cấp, bảo chúng ta nhanh chóng trở về.”
“Đi mau!”
Hai người về đến nhà mới biết, Dương Ngọc Lan nhận được thông báo, khu Long Hồ này đã khởi động quá trình cải tạo.
“Nghe nói là một nhà phát triển bất động sản có thực lực bên tỉnh đã kết hợp đấu thầu với nhà phát triển bất động sản địa phương chúng ta.”

“Đêm nay, đối phương tổ chức một buổi tiệc chiêu đãi.

Mời tất cả dân cư nơi này đến.”
“Nói là họp trao đổi gì đó, thực ra chính là thảo luận điều kiện thôi.”
“Đã như thế, chúng ta không đồng ý có lẽ cũng không được.

Tô Tô, con và Tần Thiên đi đi.”
“Cho dù muốn cải tạo, cũng cố gắng thảo luận một điều kiện bồi thường tốt.”
Tần Thiên có hơi khó xử.

Chần chừ một chút rồi nói: “Vốn con định ra ngoài thành phố đi dạo cơ.”
Tô Tô buồn bực nói: “Anh không nên nói những lời đó với Thiết tiểu thư.”
“Thật là, đường đường là một người đàn ông lại lừa gạt cô gái nhà người ta làm gì.”
“Với tính cách của Thiết đại tiểu thư, chắc chắn cô ta sẽ đi.

Lỡ như có nguy hiểm gì, đến lúc ấy anh làm sao giải thích với hội trưởng Thiết?”
“Anh đi sang đó càng sớm càng tốt, khuyên cô ta trở về đi.

Có nhận đồ đệ hay không cũng phải nói rõ ràng.”
Tần Thiên nói: “Vậy anh gọi một người cùng em tham gia buổi tiệc chiêu đãi.”
Tô Tô nói: “Không cần đâu.”
“Một buổi tiệc chiêu đãi của nhà phát triển bất động sản mà thôi, em lại không phải chưa ra khỏi nhà bao giờ, còn có thể bị ăn thịt sao.”
Buổi tối khi những chiếc đèn lồng lên đèn, Tần Thiên lái xe tự mình đưa Tô Tô đến cửa khách sạn, nhìn cô đi vào cứ cảm thấy có chút lo lắng.
Gửi tin nhắn cho Lôi Báo cử một người anh em của nhóm Rồng đến canh chừng, lúc này hắn mới lái xe nhanh chóng đi về phía bên ngoài thành phố..


Bình luận

Truyện đang đọc