THẦN VƯƠNG LỆNH

Chương 328

Khi nhìn thấy chiếc Land Rover màu đen kia lẳng lặng dừng ở đó.

Không có ai trong xe.

“Chạy đâu rồi?”

“Mau lục soát!”

Cường Long hét một tiếng, lúc hắn ta xoay người lại không khỏi sững sờ.

Chỉ thấy Tần Thiên đứng ở cửa lớn đang cười khẩy nhìn bọn họ.

Ở bên cạnh Tần Thiên còn có hai người đàn ông mắt hổ đằng đằng sát khí.

Tần Thiên cười lạnh nói: “Đồng Xuyên, Thiết Tí giao cho các người.”

“Ba phút, tôi không muốn bọn họ còn có người đứng.”

Nói xong, hắn nhìn đồng hồ bắt đầu đếm thời gian.

Cái gì?

Cường Long có chút ngẩn người, chỉ dựa vào hai tên này mà muốn đánh bọn họ có nhiều người như này sao?

“Họ Tần, mày chết chắc rồi!”

“Các anh em lên!” Hắn hét lên cầm một cây gậy bóng chày rồi vội vã nhào lên.

“Lão đại, ba phút, anh xem thường chúng tôi sao?”

“Đúng vậy, đối phó với đám chó này hai phút rưỡi là đủ rồi.”

Đồng Xuyên và Thiết Tí cười, nghênh đón.

Bọn họ một người là tinh anh của Sở Minh, một người năm nay vừa mới đoạt quán quân tại đại hội Kim Cúc, là hạt giống mới Sở Minh chiêu tuyển.

Có thể nói bọn họ đều có tương lai tươi sáng.

Nhưng mà bọn họ cùng quyết định rời khỏi Sở Minh đến đầu nhập vào Tần Thiên.

Khi đến sơn trang Mãnh Thú, bọn họ biết bản thân đã đưa ra quyết định chính xác nhất cuộc đời này.

Giờ phút này, trên người bọn họ đều có vết thương, đó là dấu vết để lại trong cuộc chiến với sư tử và hổ.

Nhưng mà so với nhiệt huyết trong lòng, mấy dấu vết này chả là cái thá gì.

Cường Long, tứ đại kim cang và hơn mười đàn em hung thần ác sát kia cũng chả là cái thá gì.

Đối mặt với một gậy hung mãnh của Cường Long, Thiết Tí không tránh không né trực tiếp vung tay lên đấm một nắm đấm, gậy bóng chày ‘răng rắc’ thành hai khúc.

Bên cạnh truyền đến tiếng cười của Đồng Xuyên: “Lão Thiết, chúng ta thi đấu xem ai đánh ngã nhiều hơn.”

Vừa dứt lời, anh ta đấm một cú cho mắt tên đó nổ đom đóm rồi ngã xuống đất.

Mặc dù nhóm người Cường Long này hung ác nhưng vẫn kém xa so với sư tử và hổ.

Đồng Xuyên và Thiết Tí gần như một đấm hạ một người, bụp bụp bụp!

Tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng.

Chẳng mấy chốc đã không còn ai đứng trước mặt họ nữa.

“Thiếu mười giây, chưa đến ba phút.”

Bình luận

Truyện đang đọc