THẦN VƯƠNG LỆNH


“Khốn nạn!”
Trấn Thiên Nam vô cùng tức giận, ông ta đột ngột đứng dậy.
Ông ta chưa bao giờ phải chịu loại nhục nhã này, trà nóng khiến hai má ông ta đau rát.

Trong một con mắt đó bắn ra sát khí mãnh liệt.
“Tìm cái chết!” Cùng lúc đó, trong tiếng gầm nhẹ mấy sát thủ kia cũng chạy tới, chặn đường chạy của Tần Thiên.
Tần Thiên không hề quan tâm đến chuyện này.
Hắn mặt không biến sắc nhìn chằm chằm Trấn Thiên Nam, cười lạnh nói: “Tôi đã từng gửi lời cho Thiết Ảnh.”
“Bà lão đó nếu dám phái người đến quấy rầy tôi, đến một người tôi giết một người, đến hai người tôi giết cả hai.”
“Không phải ông không biết đấy chứ?”
“Hay là, ông không sợ chết?”
Trấn Thiên Nam nghiến răng, nói: “Phụng mệnh lão thái quân, tôi sẽ đem cậu còn sống trở về.”
“Cho nên oắt con, cậu nên cảm thấy may mắn vì hôm nay tôi không giết cậu.”
“Đợi tôi xử lý xong chuyện ở Sở Châu, cậu tốt nhất là ngoan ngoãn đi theo tôi.”
“Nếu không thì—”
“Cậu không thể chết, bởi vì lão thái quân còn chờ tủy xương của cậu.

Thế nhưng người bên cạnh cậu thì tôi không đảm bảo được.”
“Đại thiếu gia, vợ của cậu rất đẹp.”
“Ông dám!” Ánh mắt của Tần Thiên trở nên lạnh lùng, đột nhiên ra tay bắt lấy cổ Trấn Thiên Nam.
Tốc độ của hắn quá nhanh, Trấn Thiên Nam và cả mấy sát thủ căn bản không kịp phản ứng.
Với khí thế như sấm sét, Tần Thiên một tay tóm Lấy Trấn Thiên Nam ném phía bụi cây xa xa.
Bụp!
Trấn Thiên Nam hét lớn.

Cùng lúc đó, trong bụi cây truyền đến tiếng kêu.

Một bóng đen hoảng sợ lăn ra trốn ở phía sau cái cây gần đó.
Chĩa nòng súng đen ngòm về phía Tần Thiên.
Sát khí cảm nhận được trước đó, không phải đến từ Trấn Thiên Nam mà là từ tên sát thủ trốn trong bụi rậm này.
Tần Thiên không chút nghi ngờ, đây chính là thần bắn tỉa bách phát bách trúng.
Tần Thiên vốn định tiêu diệt những mối nguy hiểm tiềm ẩn này trong một lần, nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng reo hò từ bên dưới, và có vô số người đang chạy.
Hắn lo lắng cho sự an toàn của Tô Tô, cho nên đã xoay người bước nhanh xuống chân núi.
“Mau nổ súng đi!”
“Nổ súng đi, ông còn chờ cái gì nữa!” Trấn Thiên Nam thẹn quá hóa giận, lớn tiếng quát mắng.
“Tôi cam đoan lúc súng vang lên, người chết nhất định sẽ là ông.” Tần Thiên lạnh lùng bỏ lại một câu.
Đó là những lời hắn nói với tay súng chưa từng gặp qua.
Lời nói lạnh lùng và bóng lưng tự tin, làm cho tay súng trốn sau cái cây lớn bình thường bách phát bách trúng, giờ đây có cảm giác cò súng nặng hơn cả ngàn cân.
Cuối cùng ông ta trơ mắt nhìn Tần Thiên xuống núi.
Ông ta thở phào một hơi, như thể đã trút được gánh nặng.
Sát khí đùng đùng ở xung quanh cuối cùng cũng biến mất.
Ông ta cảm thấy như thể mình đã chết đi một lần.
Sao có thể được? Trên đời làm sao có thể có một thanh niên đáng sợ như vậy?
Ông ta cả đời giết người vô số, bản thân cũng có sát khí.

Nhưng người có thể khiến ông ta không đánh mà hàng, trước đây ông ta chỉ biết một người.
Bây giờ cộng thêm Tần Thiên, là hai người.
“Đã cầm tiền của người, thì phải giúp người diệt trừ tai họa.”
“Ông yên tâm, cậu ta chạy không thoát được đâu.” Trong mắt tay súng lộ ra ý chí chiến đấu kiên định như sói hoang.

Thần bắn tỉa, chẳng qua là một kỹ năng ông ta dùng để ngụy trang thân phận.
Nếu như ông ta thật sự sử dụng tuyệt kỹ giết người, ông ta tin rằng Tần Thiên chính là người sẽ phải chết.
......
“Họ Lăng đã bị bắt!”
“Thì ra ông ta không nhảy sông, mà là dùng thủ thuật che mắt trốn vào trong rừng.”
“Mau đến xem.

Người bắt được tội phạm là Đồng thiếu hiệp, Đồng Xuyên!”
“Đồng thiếu hiệp uy vũ!”
“Vì dân trừ hại, thay trời hành đạo!”
“Đồng thiếu hiệp đúng thật là cứu tinh Sở Châu chúng ta!”
Đám người phấn khích vừa kêu vừa nhảy, vây quanh Đồng Xuyên.
Đồng Xuyên hăm hở, trong tay mang theo một người mặt đầy máu, đã nát thành một vũng bùn.
Đó chính là người họ Lăng kia, tên tội phạm bị truy nã mất hết lương tâm trên báo.
Không ngờ, Đồng Xuyên lại bắt được ông ta nhanh như vậy.

Ngay cả Tần Thiên cũng không khỏi gật đầu tán thưởng.
Tiếng còi vang lên, mấy cảnh sát vũ trang và đưa họ Lăng đi.
Người đứng đầu trước khi đi còn vỗ vỗ vai Đồng Xuyên, bảo anh ta khi nào rảnh rỗi thì đến cục lĩnh tiền thưởng.
Đồng thời còn khẩn cầu Đồng Xuyên, có cơ hội cho người của cảnh sát đến học cách bắt giữ và đánh nhau với tội phạm.
“Đồng Xuyên, ngay cả đội cảnh sát cũng mời anh, bây giờ anh thực sự đã trở thành người nổi tiếng rồi!”
“Chúc mừng anh!” Dương Lâm nhìn còn hưng phấn hơn cả Đồng Xuyên.
Đồng Xuyên vỗ ngực, nói: “Danh lợi gì đó đối với tôi chỉ là gió thoảng mây bay.”

“Điều quan trọng là có thể phục vụ nhân dân.”
Bỗng nhiên, anh ta nhìn thấy Tần Thiên đi tới từ bên ngoài đám người, anh ta cười lớn.
“Không ngờ anh còn dám trở về?”
“Thế nào, bây giờ anh đã phục chưa?”
“Nếu như phục rồi thì tự động rời khỏi cô Tô đi.

Anh căn bản không xứng với cô ấy.”
Ngụ ý là chỉ có anh ta mới có thể xứng với Tô Tô.
Dương Lâm vội vàng nói: “Em họ, thiếu niên anh hùng như vậy, em không động lòng sao?”
“Nghe anh, rời xa tên họ Tần đi.”
Ban đầu Tô Tô rất ngưỡng mộ hành động của Đồng Xuyên, nhưng khi nghe xong lời này cô cũng là thẹn quá hóa giận.
“Chuyện của tôi, không cần các người quản.”
“Mẹ, mẹ về trước đi, con và Tần Thiên đi dạo một lúc.” Cô chen ra khỏi đám người, kéo tay Tần Thiên nhảy lên một chiếc taxi như thể chạy trốn.
“Đồng Xuyên, anh đừng nhụt chí.

Phụ nữ mà, đều sẽ mắc cỡ.”
“Đi, theo tôi về nhà.”
“Chúng ta về nhà chờ.”
“Cô, mau lên xe đi.”
Dương Ngọc Lan lo lắng liếc nhìn về hướng Tô Tô và Tần Thiên rời đi, chỉ có thể lên xe Dương Lâm trước.
Sở Châu có Sở Minh, và những người trẻ tuổi hành hiệp như Đồng Xuyên, nên rất ít người làm điều xấu.

Cho nên bà cũng không quá lo lắng cho sự an toàn của Tô Tô và Tần Thiên.
Năm năm không về, bây giờ bà cũng thật sự có chút nhớ người thân rồi.
“Bây giờ anh nói cho tôi biết đi, tại sao anh chạy đến ngọn núi bên phải?”
“Lẽ nào anh thật sự sợ sao? Trên xe, Tô Tô tùy ý hỏi Tần Thiên.
Dù sao thì cô vẫn có chút để ý, người đàn ông của mình trong thời khắc mấu chốt lại trở thành kẻ đào ngũ.
Tần Thiên nói: “Anh sợ em sẽ tức giận.”

“Hả? Tôi giận cái gì?’ Tô Tô khó hiểu hỏi lại.
Tần Thiên tỏ vẻ ủy khuất nói: “Không phải em nói, ghét nhất là đánh đánh giết giết sao?”
“Cho nên anh quyết định sau này nghe lời vợ, làm một người đàn ông ngoan.”
“Phì!” Tô Tô không nhịn được nhổ nước bọt.
“Bản thân nhát gan, lại còn trách tôi.”
“Anh đừng nói nữa, tôi cảm thấy tên Đồng Xuyên kia quả thật là rất không tồi, là những gì người trẻ tuổi nên có.”
Tần Thiên biết rõ cô đang cố ý khích lệ mình, nhưng vẫn nhịn không được ghen tuông.
“Quay đầu về đi!”
“Bây giờ anh sẽ cho anh ta thấy thế nào là cao thủ thực sự.”
“Thôi nha, anh đủ rồi đấy!” Tô Tô hờn dỗi nói: “Nói đùa thôi mà cũng coi là thật.”
“Vất vả lắm mới về được một chuyến, đi dạo với tôi một lúc!’
Tần Thiên vô cùng vui mừng khi thấy cô hiếm khi lộ ra vẻ hồn nhiên của con gái.
Lúc này, Đồng Xuyên, Trấn Thiên Nam hay tay súng thần bí gì đó, hoàn toàn không quan trọng bằng việc đi dạo cùng người vợ xinh đẹp.
Đại nghĩa ngàn năm như mây trôi.
“Uầy, canh bún tiết vịt này ngon thật, đã lâu lắm rồi tôi không được ăn món chính tông như vậy.”
“Này, mau đi, cho tôi một phần đậu phụ thối, thêm nhiều ớt.”
“Còn có mì nướng...”
“Mực tôi cũng muốn...!ợ!”
Tần Thiên trợn tròn mắt.
“Vợ à, không ăn được nữa đâu.”
“Sắp đến trưa rồi, mọi người chắc đều đang đợi chúng ta.

Em có chắc là muốn tiếp tục đi dạo không?”
Tô Tô lau miệng, suy nghĩ một hồi, tựa hồ rốt và dường như cuối cùng đã hạ quyết tâm.
Giống như các sĩ tử trong kỳ thi tuyển sinh đại học, kiên trì muốn đi vào phòng thi.
“Đi theo tôi!” Cô kéo Tần Thiên đi tới một trung tâm thương mại sầm uất..


Bình luận

Truyện đang đọc