THẦN VƯƠNG LỆNH


Lúc Tần Thiên và Liễu Tiểu Hoa đi vào khu trượt tuyết, chiếc xe nhỏ màu đen đang chạy vào bên trong bỗng dừng lại, người bên trong cuối cùng đã xuất hiện.
Là mấy người da trắng có mũi cao và mắt sâu.
Nhưng có điều bọn họ đều mang khăn trùm đầu và che mặt lại.
Tuy rằng bọn họ nhìn như khách du lịch, nhưng Tần Thiên nhìn thoáng qua bước đi, cử chỉ, khí chất là có thể biết được bọn họ đều là sát thủ chuyên nghiệp.
Hơn nữa, trên tay mỗi người đều dính đầy máu.
Ba lô của bọn họ trông rất nặng, có lẽ là được trang bị vũ khí chết người.
“Tốt quá rồi!”
“Lần trước tôi tới đây, anh không biết là nhiều người như thế nào đâu.”
“Bây giờ thật vắng vẻ.

Mau đi thôi!"
“Nhân lúc trời vẫn chưa tối, chúng ta đi thay quần áo rồi chơi một lúc.”
Liễu Tiểu Hoa vô cùng phấn kích, kéo Tần Thiên đi thuê hai bộ đồ trượt tuyết chuyên nghiệp.

Ngồi cáp treo chuyên dụng đi đến các khu trượt tuyết trên núi.
Mấy người da trắng kia cũng lập tức thay đổi trang bị và đi theo.
Bên trong khu trượt tuyết chỉ có lác đác vài người.

Nhưng bọn họ cũng chỉ chơi một lúc rồi lần lượt ra về.
Chỉ còn lại Liễu Tiểu Hoa, Tần Thiên, cùng với mấy người da trắng đi theo phía sau không xa.
"Trời sắp tối rồi, tôi đưa cô về trước."
Tần Thiên biết đối phương sắp ra tay, nên muốn đưa Liễu Tiểu Hoa đi trước.

Ai ngờ, Liễu Tiểu Hoa chơi vui đến mức không muốn rời đi.
"Hôm nay là một ngày đặc biệt, anh Tần, cảm ơn anh đã ở cùng tôi." Trên nét mặt của cô ta tỏ rõ vẻ hài lòng.
"Hửm?"
Tần Thiên ngẩn người ra một lúc: "Ngày đặc biệt gì?"
"Lát nữa sẽ nói cho anh biết."
"Nào, chúng ta chuẩn bị trượt thêm một lượt nữa."
"Anh Tần, anh nói trước kia anh chưa từng trượt tuyết, tôi thật sự không tin.

Anh trượt tốt như vậy.”
“Mau, tới đuổi theo tôi đi!”
Cô ta trượt về phía trước một đoạn rồi quay đầu lại gọi Tần Thiên.
“Cẩn thận!” Lúc này, Tần Thiên nhìn thấy mấy người da trắng mang khăn trùm đầu kia xông tới từ tứ phía.
Liễu Tiểu Hoa hoảng sợ, ván trượt bị mất kiểm soát, lao vào một đống tuyết, cả người cô ta bị ném lên.
Tần Thiên vội vàng đẩy ván trượt dưới chân lao tới, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc kịp thời đỡ lấy cô ta.
Liễu Tiểu Hoa tưởng rằng mình sắp ngã, cô ta nhắm mắt lại sợ tới mức sắc mặt tái nhợt.
Bỗng nhiên ngã vào một cái ôm vững chắc, mở mắt ra thì thấy khuôn mặt cương nghị của Tần Thiên, trong lúc nhất thời cô ta có chút khờ khạo.
Sau khi ý thức được, cô ta đỏ mặt vội vàng rời khỏi vòng tay của Tần Thiên, đang định nói gì đó, nhưng vào lúc này, bang bang bang!
Tiếng súng hỗn loạn vang lên, mấy viên đạn được bắn ra xung quanh Tần Thiên.

Những bông tuyết đang dần bay lên.
Liễu Tiểu Hoa kêu lên và ôm chặt lấy Tần Thiên.
Những người da trắng đó, tay cầm súng, chân điều khiển ván trượt xông tới.
"Đừng nhúc nhích, anh đã bị bắt." Tên đầu tiên tháo khăn che mặt xuống, trên má trái của anh ta có một vết sẹo to bằng móng tay.
Hình như là do viên đạn bay sượt qua mặt để lại.
"Các người là ai? Muốn làm gì?" Liễu Tiểu Hoa hoảng sợ hỏi.
Tên mặt sẹo nhếch miệng cười nói: "Người đẹp, rất nhanh thôi cô sẽ biết."
Anh ta gọi điện thoại vệ tinh, rất nhanh một chiếc trực thăng màu đen đã lượn vòng xuống, bên trong lại nhảy ra hai tên cầm súng tiểu liên.
"Đưa về căn cứ, nói với lão đại có thể đòi tiền chuộc rồi."
“Ngoan ngoãn nghe lời, đi lên đi!”
Bọn chúng trói hai tay Tần Thiên và Liễu Tiểu Hoa lại rồi đẩy lên trực thăng.
Liễu Tiểu Hoa nhận ra mình bị bắt cóc thì sợ tới mức run rẩy.

Cô ta không ngừng nói: "Đừng làm càn, các anh muốn bao nhiêu tiền, tôi đều có thể trả được."
“Hãy thả anh Tần đi, không liên quan gì đến anh ấy."
“Anh ấy chỉ là một người bạn mà tôi quen biết trên đường."
Thế nhưng, những kẻ bắt cóc không hề để ý, bọn chúng áp giải họ lên trực thăng rồi bay về phía những ngọn núi sâu.
Tần Thiên vốn muốn ra tay giải quyết mấy tên này, nhưng sau khi nghe cuộc đối thoại của bọn họ, hiển nhiên chỉ là mấy tên cướp vặt.
Nếu như vậy thì nhân tiện tới căn cứ mà bọn họ nói để gặp lão đại xem sao.
Nhân tiện một lưới bắt hết.

Nhưng phản ứng của Liễu Tiểu Hoa lại khiến cho Tần Thiên có chút ngạc nhiên.
Cô ta nghĩ rằng những kẻ bắt cóc này là đang nhằm vào mình, là cô đã liên lụy đến Tần Thiên.
Chẳng lẽ, Liễu Tiểu Hoa này còn có thân phận gì không tầm thường?
Dù sao thì cũng chỉ có những nhân vật lớn mới biết mình sẽ bị bắt cóc.
Màn đêm cuối cùng cũng buông xuống trên dãy Núi Alps rộng lớn và hùng vĩ.
Chiếc trực thăng bay trên những vùng đất phủ đầy tuyết và đến một khu mỏ đã bị bỏ hoang lâu ngày trong núi sâu.
Nhìn thấy tòa nhà bỏ hoang tối tăm trước mặt giống như một con quái vật đang há miệng, Liễu Tiểu Hoa vô cùng sợ hãi.
"Các anh không phải chỉ là muốn tiền sao? Đưa điện thoại cho tôi, tôi lập tức sắp xếp cho người chuyển tiền cho các anh!"
“Xin các anh đừng làm hại tôi."
“Còn nữa, chuyện này không liên quan gì đến anh Tần."
Tên có vết sẹo trên mặt cười lạnh nói: "Cô rất có tiền sao? Cô làm nghề gì?"
Liễu Tiểu Hoa do dự một hồi rồi nói: "Tôi là thương nhân."
"Các anh muốn bao nhiêu tiền, chỉ cần không đưa ra mức quá đáng, tôi nghĩ mình vẫn có thể trả được."
Một thương nhân? Tần Thiên nghĩ thầm, hắn chưa từng nghe nói trong nước lại có một nữ thương nhân xinh đẹp như vậy.
Hắn cảm thấy Liễu Tiểu Hoa nhất định là đang nói dối, cô ta đang che giấu thân phận thật.

Bởi vì dù nhìn thế nào, cô ta cũng không giống một doanh nhân.
"Đi xuống!"
“Thành thật vào cho tôi!”
Hai người bị kéo ra khỏi máy bay và bị đẩy vào một căn phòng đá tối tăm.
Liễu Tiểu Hoa gần như sụp đổ, cô ta trốn vào trong lồng ngực Tần Thiên, ôm chặt lấy Tần Thiên và run rẩy.
“Anh Tần, anh đừng sợ!”
"Tôi tin họ chỉ đang muốn tống tiền, sẽ không làm gì chúng ta đâu."
"Tôi quen người của đại sứ quán nước chúng ta, có cơ hội chúng ta có thể báo cảnh sát.

Họ chắc chắn sẽ phái người tới cứu.”
Tần Thiên cười khổ, trong lòng thầm nói, thật sự là làm khó cô gái này.


Nhìn cô ta như thể đang an ủi hắn, nhưng thực tế là đang tự an ủi bản thân.
Hắn sử dụng thính lực, nghiêng tai lắng nghe.

Chỉ nghe thấy mấy tên bắt cóc bên cạnh đang tranh luận.
Có hai tên đề nghị chơi đùa Liễu Tiểu Hoa, rồi đem xác đi tiêu hủy.

Hai tên còn lại thì lại muốn cả tiền lẫn tình.
"Chờ một chút, xử lý tên họ Tần trước đã.

Còn người phụ nữ này thì chờ đến khi chúng ta nhận được tiền chuộc rồi sẽ giết con tin.”
“Quyết định vậy đi.”
“Gọi điện thoại thông báo cho lão đại, có thể tới nghiệm thu thành quả rồi!”
Thì ra lão đại của bọn chúng không ở đây, xem ra bọn chúng thật sự rất cẩn thận.
Tần Thiên bỗng nhiên nhớ ra lúc mới xuống máy bay, hắn nhìn thấy trên cổ tay của một tên bắt cóc có một hình xăm giống như là diều hâu.
Chim ưng?
Hắn cố gắng nhớ lại, dường như có một tổ chức như vậy, bao gồm lính đánh thuê và các thành viên của các đội đặc nhiệm đã nghỉ hưu của các quốc gia khác nhau, nổi tiếng thế giới về bắt cóc và ám sát.
Nhưng khu vực hoạt động chính của bọn họ hình như là khu vực Bắc Âu, mà Ý thì lại thuộc về Nam Âu.
Không biết kẻ thù của hắn đã bỏ ra bao nhiêu tiền để, mà lại khiến cho tổ chức khét tiếng này tới tận đây để đối phó hắn.
"Liễu tiểu thư, đừng sợ."
“Tôi sẽ đưa cô an toàn rời khỏi đây." Hắn nhẹ giọng an ủi..


Bình luận

Truyện đang đọc