THẦN VƯƠNG LỆNH


Rạng sáng, chiếc xe cuối cùng cũng xuống cao tốc tiến vào tỉnh thành.
"Sao lại có nhiều người như vậy?"
"Chuyện gì vậy?" Chị Vinh đang buồn ngủ ở ghế lái phụ, bỗng nhiên kêu lên.
Cùng lúc đó, tài xế cũng vội dừng xe lại.
Tần Thiên vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy vậy trong lòng khẽ động vội mở mắt nhìn lại.
Chỉ thấy hai bên cao tốc trong màn đêm yên tĩnh tối đen như mực đậu đầy xe cộ.
Chỉ sợ phải có hơn trăm người, sắc mặt mỗi người đều nghiêm trang giống như đang đối mặt với kẻ địch.
Nhìn thấy là ớn lạnh.
Người lái xe thở phào và nói: "Đừng lo, đó là người của chúng ta.”
"Chắc là tới đón tiểu thư."
Chỉ thấy một thanh niên áo đen bước nhanh về phía xe bọn họ.

Sắc mặt hắn ta âm trầm, bên hông nhô lên.
Rất rõ ràng hắn ta mang theo vũ khí có thể giết người.
Lúc này, Liễu Như Ngọc cũng đã tỉnh.
Nhìn thấy cảnh tượng này, cô ta lắp bắp kinh hãi.
"Tôi là Lý Xuân, thuộc hạ của Vũ Thiên Vương Hồ Bân, phụng mệnh ở đây đón đại tiểu thư và Tần tiên sinh!”
Liễu Như Ngọc mơ hồ nhận ra, thở phào nhẹ nhõm, cô ta hạ kính xe xuống, vui mừng nói: "Chú Hồ có lòng, vất vả cho anh Lý rồi.”
"Tần tiên sinh đang ở cùng tôi, lập tức đi chữa bệnh cho lão gia tử."
"Anh Lý dẫn đường đi."
Tuy nhiên, Lý Xuân do dự một lúc và không tránh ra.
Liễu Như Ngọc thắc mắc nói: "Anh Lý, còn có chuyện gì sao?”

Lý Xuân xuyên thấu qua cửa sổ xe, ánh mắt sắc bén nhìn Tần Thiên, sau đó khẽ nói: "Sự việc trọng đại,”
"Vũ Thiên Vương bảo tôi hộ tống Tần tiên sinh đến nơi chữa bệnh."
"Mời Tần tiên sinh xuống xe."
Liễu Như Ngọc ngẩn người, nói: "Ông nội đang ở đâu?”
“Chẳng lẽ ngay cả tôi cũng không thể đi theo?”
Lý Xuân cung kính nói: "Tôi sẽ phái người hộ tống tiểu thư trở về An trạch.”
An trạch: nơi ở của nhà họ An
"Về phần nơi trị bệnh, là nơi lão gia tử tự mình lựa chọn.

Đại tiểu thư cũng biết chuyện này trọng đại, chúng tôi không thể không cẩn thận.”
"Cho nên không tiện tiết lộ địa điểm cụ thể."
Liễu Như Ngọc trầm mặc nói: "Bệnh của ông nội liên quan đến cục diện tỉnh thành và toàn bộ tỉnh Nam Giang, tôi có thể hiểu.”
Cô nhìn Tần Thiên, có chút lo lắng nói: "Anh cảm thấy thế nào?”
Tần Thiên mỉm cười gật đầu, nói: "Nếu đã như vậy, cô cứ trở về nghỉ ngơi đi.”
"Có tôi ở đây, đảm bảo lão gia tử sẽ không có vấn đề gì."
Liễu Như Ngọc do dự một chút, bỗng nhiên đến gần hôn lên mặt Tần Thiên một cái, nói: "Xin nhờ anh!”
Hành động này, không chỉ làm cho Tần Thiên sững sờ mà Lý Xuân ngoài cửa sổ nhìn thấy một màn này, trong mắt hắn ta hiện lên ý muốn giết người.
Tuy nhiên cũng chỉ chợt lóe lên rồi biến mất.
Thấy Tần Thiên nhìn qua, hắn ta vội vàng cúi đầu nói: "Mời tiên sinh xuống xe!”
Trong lòng Tần Thiên cười lạnh.
Quả nhiên hắn đoán không sai lần này đến trị bệnh, mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy.
Chỉ là hắn không ngờ biến số lại bắt đầu từ bên trong An gia.
Có lẽ Liễu Như Ngọc và Dương Vinh không cảm nhận được gì, nhưng không thể lừa được Tần Thiên.
Lý Xuân này, mặc dù là thuộc hạ của Vũ Thiên Vương Hồ Bân, nhìn rất cung kính.
Nhưng mà hắn ta và hơn trăm tên vệ sĩ xung quanh đều có sát khí.
Sát khí này rõ ràng là nhằm vào mình.
Tỉnh thành ơi tỉnh thành, đúng là dòng nước ngầm mãnh liệt.
Chỉ là nếu Tần Thiên hắn dám đến, sao phải sợ chút sóng gió nhỏ?
Hắn làm bộ như không biết gì, dưới sự giám thị của đám người Lý Xuân lên một chiếc xe thương mại.
Lý Xuân hạ lệnh, chiếc xe khởi động, cùng với mấy chục chiếc Mercedes chạy đi.
Trong xe Tần Thiên thấy Lý Xuân đích thân giám thị mình, luôn đặt tay bên hông.
Hắn biết đối phương đang cầm súng.
Hắn cười nói: "Nghe nói dưới trướng lão gia tử có bốn thiên vương, Hồ Bân là Vũ Thiên Vương.”
"Hồ Bân phái anh tới đón tôi, xem ra anh rất được ông ta trọng dụng."
"Lúc tiệc mừng thọ sao lại không nhìn thấy anh?"
Lý Xuân trầm giọng nói: "Thuộc hạ của Vũ Thiên Vương có bát kim cương.

Tôi đứng thứ ba.”
"Bình thường chúng tôi canh giữ ở các nơi.


Trong trường hợp bình thường chúng tôi không thể tự ý rời đi.”
Tần Thiên nhíu mày: "Những nơi anh nói chính là thành phố cấp tỉnh của tỉnh Nam Giang phải không.”
“Long Giang có người của các anh không?”
Lý Xuân lạnh lùng nói: "Long Giang chật hẹp nhỏ bé, chúng tôi chướng mắt.”
"Hoá ra là vậy." Tần Thiên cười lạnh không nói.
Lý Xuân trầm mặc một chút, nghiến răng nói: "Rõ ràng anh đã có vợ, vì sao còn muốn dụ dỗ đại tiểu thư?”
"Chẳng lẽ anh muốn đại tiểu thư làm tì.nh nhân cho anh, anh cảm thấy mình xứng sao?"
Tần Thiên có chút bất ngờ, nói: "Chẳng lẽ anh cũng thích đại tiểu thư giống như Kế Phong?”
Sát khí trong mắt Lý Xuân chợt lóe rồi biến mất, hắn ta nghiến răng nói: "Đại tiểu thư chính là viên ngọc quý trên tay lão gia tử!”
“Người dám thương tổn cô ấy đều phải chịu trừng phạt!”
Tần Thiên làm ra vẻ bất đắc dĩ nói: "Là cô ấy cam tâm tình nguyện ở bên tôi.”
"Anh cũng thấy rồi đó, vừa rồi là cô ấy chủ động hôn tôi.

Một người phụ nữ xinh đẹp như vậy sao tôi có thể từ chối nổi.”
"Anh..."Sắc mặt Lý Xuân tái mét, suýt chút nữa đã muốn rút súng ra.
Tuy nhiên hắn ta cắn chặt răng, rốt cuộc vẫn nhẫn nại được.
Lý Xuân cười khẩu nói: "Họ Tần, đừng đắc ý quá sớm.”
"Nên đảm bảo bản thân có thể sống sót trước rồi nói sau."
Sau đó Tần Thiên lại cố ý k.ích thích Lý Xuân thêm mấy lần, không biết có phải Lý Xuân đã phát hiện ra hay không, mà hắn ta cắn chặt răng không nói một lời.
Nhưng Tần Thiên đã xác định một điều đúng là người An gia muốn giết hắn.
Chỉ là hắn vẫn chưa xác định được là ai đã ra lệnh này.
May mắn là câu trả lời sẽ sớm được tiết lộ.
Dưới màn đêm, đoàn xe dừng lại trước cổng của một biệt thự.
Tần Thiên nhìn thấy biệt thự này được xây dựng ở lưng chừng núi, đằng sau là vách đá.
Trong bóng tối, bóng người di chuyển xung quanh, không biết có bao nhiêu người canh gác.
Là An Quốc biết quá trình trị bệnh sẽ có người đến quấy rối, cho nên lựa chọn một nơi có địa hình nguy hiểm như vậy sao?
Không hiểu sao Tần Thiên lại cảm thấy nơi đây giống một nhà tù.
"Xuống xe!"

“Lão gia tử đang chờ ở bên trong, đi theo tôi!”
Lý Xuân đích thân giám thị Tần Thiên, dẫn hắn đi vào biệt thự.
Một mảnh tối đen như mực, trong biệt thự không hề có một ngọn đèn nào.
Vào phòng khách, đi lên tầng hai.
Một bóng đen ngồi bên cửa sổ, ngoài cửa sổ là vách đá tối không thấy đáy.
Gió đêm gào thét, rét lạn .
Tần Thiên nhận ra người này chính là Vũ Thiên Vương, một trong bốn thiên vương của An gia, người nắm giữ quân sự Hồ Bân.
"Hồ tổng, đã dẫn người đến."
"Tôi biết rồi, tôi và Tần tiên sinh có chuyện cần nói, cậu đi xuống đi.”
"Nhớ kỹ không có lệnh của tôi, bất kể ai cũng không được tự tiện vào."
“Vâng!”
Lý Xuân nhận mệnh, xoay người rời đi.

Trước khi đi còn trừng mắt nhìn Tần Thiên.
Hồ Bân thắp một ngọn nến bên cạnh bàn trà.
Trong bóng tối đột nhiên xuất hiện một chút ánh sáng.
Cả người ông ta vẫn chìm trong bóng tối, sắc mặt biến đổi thất thường.
"Tần tiên sinh, mời uống trà."
Tần Thiên ngồi xuống đối diện, nhìn màn đen ngoài cửa sổ thở dài, nói: "Lão gia tử không có ở đây.”
"Đúng vậy." Hồ Bân nhìn Tần Thiên, lạnh lùng nói: "Có phải đã làm cậu thất vọng không?”
Tần Thiên uống một ngụm trà, cười lạnh nói: "Nói đi, rốt cuộc có ý gì?".


Bình luận

Truyện đang đọc