THẦN VƯƠNG LỆNH


Tần Thiên còn tưởng rằng Tô Tô muốn mua quà cho ông bà ngoại và cậu mợ của cô.
Nhưng đến trung tâm thương mại hắn mới biết, cô muốn mua quần áo cho mình.
Đây là lần đầu tiên.
Nhưng khi phản ứng lại hắn đã hiểu, Tô Tô dù sao cũng lo lắng họ hàng của cô sẽ coi thường hắn, cho nên phải giúp hắn ăn mặc trang trọng một chút.
Lúc này hắn mới nhận ra, trang phục này của mình quả thật có hơi, ừm, nói dễ nghe thì là không đủ lịch sự.
Nói thẳng ra là không thể mặc vậy đi gặp mặt họ hàng được.
Thật ra lúc trước hắn đi khắp thế giới, phần lớn thời gian đều là để hoàn thành nhiệm vụ mà ông già giao cho.
Lên núi xuống biển, đi qua sa mạc, lần dài nhất là ở trong rừng nguyên sinh Nam Phi tròn ba tháng.
Trong hoàn cảnh như vậy, mặc quần áo chủ yếu là quan tâm đến sự thoải mái và tính thực dụng.
Với thân phận của Tần Thiên, hắn cũng đã sớm không cần dựa vào quần áo hay đồng hồ xe hơi để thể hiện thân phận của mình.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Tô Tô muốn mua quần áo cho mình, hắn vẫn rất vui vẻ và cảm động.
Cho nên hắn rất ngoan ngoãn hợp tác, đi theo Tô Tô vào một cửa hàng quần áo nam hàng đầu của Ý.
Khi hắn cởi bỏ bộ quần áo giản dị bụi bặm thường ngày, khoác lên người bộ vest, áo sơ mi màu đen, đi một đôi giày da màu nâu.

Khi một lần nữa xuất hiện các nữ nhân viên phục vụ trong cửa hàng đều ngây ngẩn cả người.
Tất cả các cô gái đều tập trung xung quanh, đôi mắt của họ đều đầy sao.
“Quý cô này, chồng cô cũng đẹp trai quá đi!”
“Trời ơi, mặc vừa khít như là giá treo quần áo vậy!”
“Cô vợ cũng xinh đẹp như vậy, hai người quả thực là kim đồng ngọc nữ, trời sinh một cặp!”
Người phục vụ khen hết lời.


Nhưng Tô Tô cũng phải thừa nhận, người đàn ông trước mặt này khiến cô phải nhìn với cặp mắt khác.
Bộ âu phục ôm sát tôn lên thân hình thẳng tắp cường tráng của Tần Thiên, toát lên vẻ tao nhã quyến rũ.
Áo sơ mi màu đen được cởi một nút trên lại là một nét hoang dã đầy lôi cuốn khác.
Trên môi nở nụ cười, ánh mắt sâu thẳm.
Tần Thiên có thể phong độ ngời ngời vì một mỹ nhân, cũng có thể nắm giữ quyền sinh tử của cả thế giới.
Cái gọi là nam thần chẳng qua chỉ là như vậy.
Mí mắt Tô Tô giật giật, vội vàng quay đầu lại nói: “Chúng tôi đang vội, lấy bộ này đi.”
Sau khi rời khỏi cửa hàng, tất cả những khách hàng đi ngang qua đều đổ dồn ánh mắt kinh ngạc và ghen tị.
Tô Tô đi theo bên cạnh, mặt cô hơi nóng lên.
Trong một cửa hàng sang trọng cách đó không xa, một người phụ nữ trưởng thành và kiều diễm đang vô tư chọn túi xách.
Trong lúc vô tình nhìn thấy Tần Thiên đi tới, đôi mắt đào hoa của cô ta trong nháy mắt sáng lên.
Sở Châu từ khi nào lại xuất hiện một người đàn ông chất lượng như vậy?
Tô Tô đi bên cạnh Tần Thiên mặc dù nhìn cũng được, nhưng trong mắt cô ta Tô Tô vẫn còn non.
Cô ta quyết định giành lấy Tần Thiên.
“Ôi, tôi xin lỗi!”
Cô ta vội vàng đi tới, giả vờ như không cẩn thận đụng vào ngực Tần Thiên.
Trong nháy mắt ngửi được hơi thở nam tính dễ chịu trên người Tần Thiên, xương cốt của cô ta đều mềm nhũn ra.
“Thật ngại quá, làm bẩn bộ âu phục của anh rồi.”
“Anh này, wechat của anh là gì? Để tôi quét mã.”

“Yên tâm đi, tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.” Cô ta vuốt tóc, tỏ vẻ phong tình nói.
Những người xung quanh nhìn thấy cảnh này đều bắt đầu bàn tán:
“Đây không phải là hoa khôi Dương Mi Nhi của Sở Châu chúng ta sao? Xem ra cô ta cũng đã bị anh chàng đẹp trai này hấp dẫn.”
“Nghe nói Dương Mi Nhi có người đứng sau, không có chàng trai nào mà cô ta thích có thể chạy thoát.”
“Chỉ có những người bị lừa đá vào đầu mới chạy.

Cực phẩm như Dương Mi Nhi, người đàn ông nào cũng đều mong muốn có được.”
Những người đàn ông kia đều chảy nước miếng, thấy Tần Thiên có thể được Dương Mi Nhi chủ động bắt chuyện, trong ánh mắt ngưỡng mộ ánh lễn tia lửa.
“Lần sau ra đường nhớ mở mắt ra, đừng để bong gân chân.”
“Về phần chịu trách nhiệm, cô không xứng.” Tần Thiên lạnh lùng nói.

Loại phụ nữ như Dương Mi Nhi, hắn liếc mắt một cái là đã nhìn thấu.
Dương Mi Nhi sững người tại chỗ, nụ cười phong tình cứng đờ trên mặt.
Cô ta được xưng là hoa khôi của Sở Châu, bình thường bao nhiêu đàn ông mơ còn không được, không ngờ hôm nay chủ động lao vào vòng tay người ta nhưng lại bị phớt lờ.
Thế nhưng thay vì tức giận, cô ta lại mỉm cười.
“Soái ca, anh rất có cá tính, tôi thích.”
“Không biết là khi anh biết thân phận thật sự của tôi rồi, anh còn có thể ngoan cố như vậy nữa không.”
“Anh có biết tôi là ai không?”
Tần Thiên không kiên nhẫn nói: “Cô là ai thì cũng kệ cô.”

“Cút ra xa một chút, đừng ảnh hưởng đến việc tôi đi mua sắm với vợ tôi.”
“Vợ à, chúng ta đi sang bên kia xem thử đi.”
Nói xong, Tần Thiên đưa tay tùy ý ôm lấy chiếc eo thon của Tô Tô.
Bỗng nhiên bị ôm eo Tô Tô run lên như điện giật, toàn thân căng cứng.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng lên.
Nhưng lần này, dưới ánh mắt ghen tị của những người phụ nữ xung quanh, cuối cùng cô vẫn không thể trốn thoát.

Cô thì thầm: “Chúng ta đi xem đồng hồ đi.”
“Tên khốn, tôi thề, anh chết chắc rồi!” Dương Mi Nhi thẹn quá hóa giận.
Cô ta lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng gửi một tin nhắn đi: “Bọ Cạp, mau đưa người của cậu tới trung tâm thương mại Ức Đạt.”
Sau đó suy nghĩ một chút, cô ta lại gọi một cuộc điện thoại khác.
“Quách Thần, không phải cậu nói với tôi cậu làm quản lý ở Ức Đạt sao, ở chỗ này không có chuyện gì là cậu không giải quyết được có đúng không?”
“Bây giờ tôi cần dùng đến cậu, tôi đang ở khu sang trọng trên tầng hai, mau cút tới đây cho tôi.”
Mặc dù bây giờ đã có tiền nhưng Tô Tô vẫn rất tiết kiệm.

Một mặt là vì không ham danh lợi, không thích xa hoa lãng phí.
Mặt khác, cô biết rằng số tiền bây giờ cho dù là bao nhiêu, thì cũng đều là của nhà đầu tư.
Nói thẳng ra thì công ty của cô vẫn chưa kiếm được đồng nào.
Chiếc đồng hồ Tô Tô đeo là chiếc Longines được mua vào ngày sinh nhật của cô vài năm trước.
Nhưng hôm nay vì Tần Thiên cô bất chấp tất cả, cắn răng mua chiếc Omega gần 5 vạn.
Sau khi Tần Thiên đeo vào, lập tức thể hiện phong độ của n₫một người kinh doanh.
Bây giờ, khó ai có thể liên tưởng hắn với người giao hàng nghèo cách đây 5 năm.
Nói là con rể dâng đến tận cửa, sợ là cũng không ai tin.
“Vợ ơi, dạo một vòng thế này được rồi chứ?”

“Về muộn quá, mẹ sẽ tức giận mất.”
“Chờ một chút, tôi đi toilet đã.”
Sau khi Tô Tô đi toilet, Tần Thiên nhìn thấy cách đó không xa có một cửa hàng trang sức, nghĩ đến điều gì đó, hắn bước nhanh tới.
“Chị Dương, có chuyện gì vậy?”
“Em sắp có một bữa tiệc quan trọng, mẹ em đang chờ em.”
Một thanh niên trẻ tuổi mặc vest đi giày da, trông rất tinh anh, vẻ mặt lo lắng đi tới trước mặt Dương Mi Nhi.
Dương Mi Nhi cười lạnh nói: “Quách Thần, lúc này tôi mới dùng đến cậu, không phải cậu liền không kiên nhẫn rồi chứ?”
“Đừng quên, làm thế nào cậu có được ngày hôm nay.”
“Không có tôi, cậu có thể tới Cambridge du học với tư cách là sinh viên trao đổi sao?”
“Chị Dương, em sao có thể quên đại ân đại đức của chị được.”
“Hơn nữa, ở Sở Châu này sau này em còn phải nhờ chị Dương chiếu cố thêm nhiều.”
“Chị Dương chị nói xem, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Chỉ cần là chuyện em có thể làm được, em tuyệt đối sẽ không từ chối!” Quách Thần vội vàng tươi cười nịnh nọt.
Dương Mi Nhi lúc này mới hừ một tiếng, cắn răng nói: “Vừa rồi bị một tên lưu manh lợi dụng, hơn nữa tên kia còn nhân cơ hội trộm đồ của tôi.”
“Có chuyện như vậy sao? Vậy thì nên báo cảnh sát!”
“Tôi không muốn báo cảnh sát.

Cậu cũng biết thân phận của tôi không thích hợp phô trương.”
“Tôi nhìn thấy anh ta đi tới cửa hàng trang sức, bây giờ cậu lập tức dẫn người đi bắt anh ta tới đây.”
“Nói cho anh ta biết, nếu như thức thời thì tôi có thể nói chuyện riêng với anh ta.”
“Nếu không, tôi sẽ khiến anh vạn kiếp bất phục!”
“Tôi đợi cậu ở phòng chờ Vip.”
“Còn không mau đi đi!”.


Bình luận

Truyện đang đọc