THẦN VƯƠNG LỆNH


Trước cửa đại sảnh, xuất hiện một nhóm người.
Một lão giả ở giữa, nhìn qua hơn năm mươi tuổi, mặc áo công phu, sắc mặt ủ dột, khí tức tỏa ra.
Ông ta nhìn chung quanh một vòng, nói: "Ta là môn chủ đời thứ tám của Bọ ngựa môn, Phùng Bảo Quốc.”
“Tần Thiên nhục nhã tiền bối, không nói võ đức kia ở đâu? Đi ra cho ta!”
Nghe được cái tên này, Ngô Phi ở trong góc hiện ra vẻ vui mừng.
Đây là một con át chủ bài mà anh ta sắp xếp.
Lúc vừa mới vào, Ngô Phi đã nói với Tần Thiên, người tới xử lí Tần Thiên đang trên đường đến, chính là nói Phùng Bảo Quốc.
Người bên trái Phùng Bảo Quốc là Đổng Phương, vệ sĩ thân cận của anh ta mà Ngô gia mời về.
Lần trước Tô Nam mang theo Đổng Phương đi tìm Tần Thiên, bị Tần Thiên dùng một tát tát bay, bị nội thương nghiêm trọng.

Cuối cùng hôm nay cứu viện cũng đến.
Đổng Phương lấy tay chỉ Tần Thiên, kiêu ngạo nói: "Họ Tần kia, còn không mau lại đây chịu chết!
“Chưởng môn sư huynh của tôi ra tay, thì đến thi cốt của cậu cũng không còn đâu!”
“Ha ha ha ha, nếu cậu sợ chết, lão tử cũng có thể cho cậu một cơ hội.”
“Quỳ xuống, bò tới đây, dập đầu xin lỗi lão tử!”
“Bồi thường cho lão tử mười triệu tiền chữa bệnh, hơn nữa thề trước mặt mọi người, sau này nhìn thấy người của Bọ ngựa môn chúng ta phải đi đường vòng!”
Mọi người khiếp sợ.
Trương Kiến Huân không vui nói: "Những người giang hồ này xảy ra chuyện gì, quả thực hồ nháo.”
Ngô Thiên Hùng tìm được cơ hội biểu hiện, vội vàng nói: "Bí thư, để tôi tới xử lý!"
Ông đứng lên, nghiêm mặt nói: "Hôm nay là ngày thành lập công ty của Tần Thiên tiên sinh và Tô Tô tiểu thư cũng chính là đại hỉ sự của Long Giang."
“Mở mắt chó ra nhìn cho kỹ, ngay cả Trương bí thư và Thiết hội trưởng cũng tới.”

“Những người giang hồ các người, muốn tạo phản sao?”
“Cái gì?” Đổng Phương lắp bắp kinh hãi.
Ông ta vội vàng nhìn về phía Ngô Phi, kịch bản có gì đó không đúng? Sao ông già của cậu lại giúp Tần Thiên nói chuyện?
Còn nữa, bí thư và hội trưởng là xảy ra chuyện gì?
Ngô Phi nào dám đáp lời, anh ta vội vàng cúi đầu.
Trên thực tế, trong lòng anh ta hi vọng Phùng Bảo Quốc ra tay giáo huấn Tần Thiên một trận.
Nhưng mà, anh ta lại không muốn dính dáng tới mấy người này.
“Hóa ra là Trương bí thư và Thiết hội trưởng, hiểu lầm, hiểu lầm." Một lão giả đứng bên phải Phùng Bảo Quốc, vội vàng bồi cười xin lỗi.
Ông là chủ tịch của Hiệp hội võ thuật Long Giang, tên là Bạch Cửu.

Mở một võ quán, có thân phận địa vị nhất định giang hồ xưng Cửu gia.
Lần này Phùng Bảo Quốc đến Long Giang, đương nhiên sẽ do ông ta tiếp đãi.
Nghe nói tu vi Phùng Bảo Quốc đã đạt tới cảnh giới tông sư.

Cho nên Bạch Cửu vô cùng kính trọng.
“Phùng đại sư, hôm nay thời cơ không đúng.

Luận bàn chuyện tình, nếu không chúng ta ngày khác hẹn lại đi.”
Phùng Bảo Quốc nhíu mày, hơi gật đầu với Trương Kiến Huân, cao ngạo nói: "Thì ra có lãnh đạo ở đây, quả thật thất kính.”
“Chẳng qua, luận bàn võ đạo là chuyện tu võ giới chúng tôi.”
“Trương bí thư, ông xác định muốn nhúng tay sao?”
Đổng Phương thấy chưởng môn sư huynh của mình mạnh mồm như vậy, ngay cả bí thư cũng dám cãi lại, ông ta cũng kích động hùa theo nói: "Họ Tần kia, cậu cũng là người tu võ.”

“Hiện tại đồng đạo luận bàn võ thuật, cậu có dám nghênh chiến hay không?”
Trương Kiến Huân nhíu mày, nhịn không được nhìn về phía Tần Thiên.
Quả thật, võ đạo Trung Hoa chính là quốc túy truyền thống, luận bàn võ thuật với nhau có thể duy trì được quốc hồn của dân tộc.
Ông ta là bí thư, theo lý mà nói quả thật không tiện tùy tiện nhúng tay.
Tất cả mọi người nhìn về phía Tần Thiên.
Từ khi Phùng Bảo Quốc xuất hiện, Tần Thiên vẫn chưa có động tĩnh gì.
Giờ phút này, hắn đang cúi đầu bóc quýt, sau đó đem quýt đã bóc xong ân cần đưa đến bên miệng Tô Tô.
“Vợ à, em nếm thử cái này đi, rất ngọt.”
Trước mặt mọi người, Tô Tô đỏ mặt, thấp giọng nói: "Bọn họ tìm anh kìa.”
Tần Thiên tức giận nói: "Hôm nay là ngày đại hỉ của vợ, anh lười chấp nhặt với bọn họ.”
“Không muốn chết thì cút đi cho tôi!”
“Cậu nói cái gì?" Đổng Phương trừng mắt, muốn động thủ.

Nhưng ngại mặt mũi của đám người Trương Kiến Huân và Thiết Lâm Phong, không dám xằng bậy.
“Sư huynh, làm sao bây giờ?”
Phùng Bảo Quốc cười lạnh nói: "Nếu hôm nay là ngày đại hỉ của vợ chồng Tần tiên sinh, khách quý chật kín chỗ, chúng ta sao lại không tỏ vẻ chút thành ý được?"
“Bí thư Trương, tôi nguyện ý cùng bọn nhỏ biểu diễn chút công phu, trợ hứng cho mọi người.”
“Chuyện này có thể chứ?”
“Tốt! Chủ ý này hay!" Ngô Phi vỗ tay ba ba, thấy tất cả mọi người nhìn về phía mình, anh ta chột dạ vội vàng che dấu nói:" Cái kia, tôi cảm thấy Phùng đại sư nói đúng.”
“Hôm nay ngày đại hỉ, thiếu một tiết mục giải trí.”
“Nếu có thể có một đoạn biểu diễn công phu đặc sắc, mới là dệt hoa trên gấm.”

Kỳ thật trong lòng anh ta biết Phùng Bảo Quốc nhất định là muốn mượn lúc biểu diễn công phu, đánh lén Tần Thiên.
Chuyện đã đến nước này, bí thư Trương cũng không tiện cự tuyệt.

Lại trưng cầu ý kiến nhìn về phía Tần Thiên.
Tần Thiên nhíu mày, nói: "Nếu tất cả mọi người muốn xem, vậy mời Phùng đại sư biểu diễn một chút tuyệt kỹ đi.”
Phùng Bảo Quốc lập tức đi tới một mảnh đất trống ở giữa đại sảnh, ngạo nghễ mà đứng nói với Bạch Cửu:
“Cửu gia, không phải ông muốn ta chỉ điểm cho đồ đệ của ông vài chiêu sao?”
“Bây giờ, ông có thể phái một người đánh tốt nhất lên đây.”
“Tôi lên!" Một tiếng vang thật lớn từ phía sau Bạch Cửu đi ra.
Anh ta tên là Giang Hằng, là đại đệ tử của Bạch Cửu.
Hôm nay xuất đầu không chỉ lãnh giáo công phu của Phùng Bảo Quốc mà càng là vì muốn ở trước Trương bí thư, Thiết Lâm Phong biểu hiện chút thực lực.
Nói không chừng được vị nào đó nhìn trúng, trong chốc lát mời làm bảo tiêu bên cạnh, như thế có phải phát tài rồi không.
“Vì để trợ hứng, trước tiên tôi biểu diễn một chút tuyệt kỹ của Thần Long Võ Quán.”
“Thần Long Quyền!”
Giang Hằng quát khẽ một tiếng, ra quyền như gió, đánh một chưởng.
Được!
Đánh đẹp lắm!
Không hổ là đại đệ tử của Cửu gia, quá lợi hại!
Mọi người chung quanh nhao nhao ủng hộ, không thể không nói Thần Long Quyền này của Giang Hằng uy vũ sinh phong, quả thật bất phàm.
Ngay cả Tô Tô cũng không nhịn được gật đầu.
Bạch Cửu cũng vô cùng đắc ý, nói: “Phùng đại sư, đồ nhi tôi còn trẻ không hiểu chuyện, xin ngài vui lòng chỉ giáo.”
Mọi người nhìn về phía Phùng Bảo Quốc.
Ông ta đã hơn năm mươi tuổi, dáng người thon gầy, thấy thế nào cũng không phải là đối thủ của Giang Hằng trẻ tuổi khỏe mạnh này.
Ai ngờ Phùng Bảo Quốc mỉm cười, nói: "Ngươi, ngươi, còn có ngươi, ba người các ngươi, cùng cậu ta lên đi.”
“Ta chỉ điểm một lần, tránh lãng phí thời gian.”

Cái gì?
Ông ta muốn một lần đấu với bốn cao thủ trẻ tuổi? Mọi người chấn động.
Người trẻ tuổi đều là tâm cao khí thịnh, ở trước mặt nhiều người như vậy đương nhiên không phục.
Trong tiếng rống giận, bốn người, từ bốn phương vị khác nhau, đánh về phía Phùng Bảo Quốc.
Phùng Bảo Quốc giậm chân một cái, lớn tiếng nói: "Ta nhận!”
“Ta hóa!”
“Ta phát!”
Ba động tác, liền mạch lưu loát.

Trong tiếng kinh hô, bốn thanh niên trẻ tuổi ngã ra ngoài.
Toàn trường đều kinh ngạc.
Đánh đẹp lắm!
Mọi người phản ứng lại cả sảnh đường vỗ tay rào rào.
Bạch Cửu kích động nói: "Tiếp, hóa, phát, đây là tuyệt kỹ thành danh của Phùng đại sư sao?
Phùng Bảo Quốc ôm quyền, đắc ý nói: "Chư vị quá khen.”
“Kỳ thật, lấy thân phận của ta, vốn không muốn chấp nhặt với người trẻ tuổi.”
“Chỉ tiếc, hiện tại rất nhiều người trẻ tuổi không có võ đức, không biết tôn trọng trưởng bối.”
Chuyển đề tài, ông ta nhìn về phía Tần Thiên, cười lạnh nói: "Họ Tần, nếu cậu sợ thì ở trước mặt mọi người nói lời xin lỗi với sư đệ ta.”
“Bồi thường chút tiền chữa bệnh, cam đoan sau này không phạm sai lầm tương tự.

Bổn đại sư tha cho cậu một lần.”
Như thế nào?
Tô Tô nhịn không được nắm Tần Thiên tay, nói: "Lão nhân này quá lợi hại, nếu không, anh nói xin lỗi đi!"
Hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt..


Bình luận

Truyện đang đọc