THẦN VƯƠNG LỆNH

Chương 434

Trần Nhị Cẩu kích động nói: “Cho dù em bảo Lão Mã lập tức phái chuyên cơ từ nước ngoài vận chuyển đến đây, chắc chắn cũng sẽ có đủ rượu!”

“Rượu ngoại không nghiện, nhất định phải là rượu xái*!”

*Rượu xái ( hoặc rượu nước hai) có hàm lượng 60-70%.

Tô Tô nhìn thấy tình anh em giữa đám đàn ông cũng cảm thấy rất cảm động.

“Anh uống ít chút.” Cô quan tâm nói với Tần Thiên một câu, sau đó rất biết điều một mình trở về phòng.

Đêm nay, tổng bộ An Bảo Thiên Thuẫn ở thành phố Lan bị đốt cháy bởi men rượu nồng nàn và tình anh em hừng hực.

Bên ngoài phòng làm việc của Trần Nhị Cẩu, những chai rượu chất thành núi nhỏ.

Đám đàn ông này dô dô cụng cụng giống như đang uống nước lã vậy.

Tần Thiên phát hiện mình có hơi đánh giá thấp sức chiến đấu của đối phương.

Bản thân hắn không vận dụng nội lực hóa giải thì tửu lượng bình thường khoảng một cân đến hai cân.

Bất đắc dĩ bị Trần Nhị Cẩu, Lãnh Phong và những người khác thay phiên nhau mời rượu, chẳng mấy chốc đã đạt tới giới hạn.

Trần Nhị Cẩu uống đến đỏ bừng, mở ra hai bình còn sót lại, xách lên nhất quyết phải một hơi uống cạn với Tần Thiên.

Tần Thiên cười nói: “Nhị Cẩu, hai bình cuối cùng này giữ lại cho lần sau uống đi.”

“Tôi không muốn giống như lần trước bị cậu ép uống, cuối cùng cậu và tôi nửa đêm phát điên.”

Hai mắt Lãnh Phong đỏ ngầu cũng khuyên nhủ: “Cẩu ca, sáng sớm ngày mai lão đại còn phải bay.”

Trần Nhị Cẩu cười toe toét nói: “Lão đại, đêm xuân đáng giá ngàn vàng đúng không? Hahahaha, là anh em sơ suất rồi.”

Anh ta bỗng nhiên đứng thẳng tắp, khom người chào: “Trần Nhị Cẩu, cung tiễn lão đại trở về động phòng!”

Đám người Lãnh Phong đều uống say khướt, cười nói: “Cung tiễn lão đại!”

“Đám ranh con, lần sau sẽ chỉnh đốn các cậu!” Tần Thiên cười mắng một câu rồi trở về phòng.

Tô Tô nằm nghiêng, mái tóc đen như thác nước, Tần Thiên vốn tưởng rằng cô đã ngủ say không muốn quấy rầy, vì thế hắn nằm cẩn thận trên ghế sofa.

“Uống bao nhiêu mà mùi rượu nồng nặc như vậy.”

Tô Tô lẩm bẩm, đá chăn trên giường xuống đất: “Em ngại nóng, cho anh đắp.”

Tình cảnh men rượu lên não này, Tần Thiên suýt chút nữa đã nhào tới.

Cuối cùng hắn vẫn kiểm soát được bản thân.

“Cảm ơn vợ.”

Trong bóng tối Tô Tô nở một nụ cười, khẽ nói: “Đi ngủ sớm đi, ngày mai còn phải bay.”

Trong lòng Tần Thiên đập thình thịch, chuyến đi Ý lần này, thu hoạch lớn nhất đối với hắn, không phải Tô Tô đạt được huy chương vàng.

Không phải trợ giúp Trần Nhị Cẩu giành được sự hợp tác của bốn gia tộc lớn.

Thậm chí cũng không phải tình báo quý giá của ông chủ Nhị ở Sicily.

Hắn cảm thấy thu hoạch lớn nhất chính là Tô Tô càng ngày càng tiến thêm một bước chấp nhận hắn.

Có người vợ như thế này thì chồng còn đòi hỏi gì nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc