THẦN VƯƠNG LỆNH


Đầu của Cự Hồn vỡ tung, sau khi đứng trên võ đài vài giây cơ thể to lớn mới sụp đổ như một bức tường.
Trong chốc lát, tất cả mọi người có mặt đều im lặng.
Tất cả mọi người đều chìm đắm trong sự sợ hãi không gì sánh được.
Ba cú đấm!
Trước sau, chỉ trong vài giây ngắn ngủi Tần Thiên đã đánh ra ba cú đấm!
Sau đó, sau khi nổ tung đôi tay của Cự Hồn thì trực tiếp nổ đầu.
Bây giờ, tên này đã chết đến cả hồn cũng không còn.
Sau khoảng vắng lặng ngắn ngủi, hiện trường vang lên tiếng reo hò vang đội.
Những cao thủ của Sở Minh bị Cự Hồn đánh bị thương lúc trước, tràn đầy khí thế, dễ dàng đánh trả những tiểu quỷ đang khống chế họ, quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Chẳng mấy chốc, cục diện đã đảo ngược.
“Wow!”
“Wow wow wow!”
Dương Lâm kích động đến mức không biết phải nói gì.
“Tên này thật biến thái!”
“Người này thật sự là em rể họ của Dương Lâm mình sao?”
Đồng Xuyên trực tiếp há miệng, không nói nên lời.

Nhưng, ngoài sự ngạc nhiên thì trong mắt anh ta còn hiện ra ánh sáng kỳ lạ.
Trước đây, anh ta cảm thấy mình đã rất tài giỏi, dẫn đến có hơi không coi ai ra gì.
Nhưng mà bây giờ, Tần Thiên đã để cho anh ta nhìn thấy một cảnh giới cao hơn và bầu trời bao la hơn!
Tại hiện trường, phía của Hoàng Bá Thiên chỉ còn lại một mình lão ta vẫn có thể đứng.
Tần Thiên lạnh lùng nở nụ cười nói: “Thế nào?”

“Ông vẫn muốn tôi đích thân ra tay sao?”
Nói xong, đá thanh đao qua, ám chỉ để Hoảng Bá Thiên tự sát.
Trong một mắt của Hoàng Bá Thiên lóe lên vẻ độc ác vô biên, bỗng nhiên lão ta lớn tiếng nói: “Lão Thương, ông còn đợi gì nữa? Mau nổ súng đi!”
“Giết hắn, để xứng danh với Diêm Vương Lệnh!”
Hửm?
Tần Thiên thoáng sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn về đỉnh núi phía xa.

Cảm giác bị người bắn tỉa nhắm mục tiêu như lúc ở bến sông núi đôi lại ập đến.
Và qua lời nói của Hoàng Bá Thiên, trực giác hắn cảm thấy rằng người gọi là lão Thương này mới là người có liên quan với “Diêm Vương Lệnh”.
“Tạm biệt!” Nhân lúc Tần Thiên ngây người, bỗng nhiên Hoàng Bá Thiên phóng ra vài cây phi đao, hoảng loạn chạy trốn.
Tần Thiên cũng không đuổi theo.
Kim Vinh cầm một tấm thẻ đi tới, kích động nói: “Đêm hôm đó, Tần tiên sinh không nhìn đã nói tấm thẻ này là giả.”
“Bây giờ toàn bộ sự thật đã được tiết lộ, tấm thẻ hại người này giao cho Tần tiên sinh tiêu hủy!”
“Còn Hoàng Bá Thiên, giao cho Sở Minh.

Lão ta sẽ không thể trốn thoát.”
Một tấm thẻ đen thui, phía trên là ba ký tự đỏ như máu: Diêm Vương Lệnh!
Mặc dù biết rõ là giả, mặc dù bây giờ mặt trời đang chiếu rực rỡ, nhưng khi nhìn vào nó mọi người vẫn cảm nhận được một luồng khí u ám.
Như thể đây là một con ác quỷ khát máu sẽ hồi sinh bất cứ lúc nào.
“Hả?” Nhìn thấy tấm thẻ này, con ngươi của Tần Thiên không khỏi co rụt lại.
Ngoại trừ hơi nhỏ một chút nhưng chất liệu và nét chữ của nó, đặc biệt là hơi thở bao hàm bên trong đó giống y hệt với “Diêm Vương Lệnh” chân chính trong tay mình.
Giả mạo bình thường, hoàn toàn không thể đạt đến trình độ này.

Nghĩ đến gì đó, hắn vội nói: “Kim minh chủ, sau này sẽ gặp lại.”
Hắn quay người lao nhanh về phía triền núi kia.
“Đa tạ Tần tiên sinh giúp đỡ, cứu Sở Minh!”
“Kim Vinh tôi thay mặt Sở Minh, hôm nay thề với trời.

Sở Minh sẽ tôn trọng tiên sinh!”
“Nếu sau này tiên sinh có lệnh, trên dưới Sở Minh sẽ bất chấp gian nguy, sẵn sàng mạo hiểm tính mạng để giúp đỡ!”
Ông ấy nhìn vào bóng lưng Tần Thiên hét lớn.
Tất cả mọi người trong Sở Minh và những cao thủ được Sở Minh mời đến như Hàn Sơn đều nhìn hắn với ánh mắt vô cùng tôn kính.
Trong một khu rừng ở triền núi, cỏ dại mọc ngổn ngang, không một bóng người.
Ánh mắt Tần Thiên chậm rãi liếc nhìn, cuối cùng, phát hiện một ít bột trắng trên một tảng đá.
Sau khi nhìn kỹ, hắn cho rằng đây là bột magie.
Đây là một loại bột có thể xoa vào lòng bàn tay để thấm mồ hôi, chống trơn trượt cho tay.

Người thường sử dụng nhất chính là các vận động viên thể dục dụng cụ và cử tạ.
Mà từ tảng đá này nhìn xuống, có thể nhìn thấy toàn cảnh võ đài ở phía xa.
Không thể không nói, nơi này chính là một vị trí tốt của kẻ bắn tỉa.
Rõ ràng, những bột magie này là do “Lão Thương” trong miệng Hoàng Bá Thiên để lại.
Khi Hoàng Bá Thiên sắp sửa bỏ trốn, tại sao phải hét lên để lão Thương giết mình, vì để xứng danh với “Diêm Vương Lệnh” sao?
Lão Thương này, tại sao lại không nổ súng mà lựa chọn rút lui?
Tần Thiên nghiền ngẫm Diêm Vương Lệnh nhỏ hơn bản chính trong tay, truy tìm theo mùi bột magie gần như không thể nhận ra trong không khí, sau đó rời khỏi núi sau.

So với sự ồn ào và nhộn nhịp của ngọn núi phía trước thì ngọn núi phía sau rõ ràng có hơi hoang vắng.
Nơi này vẫn chưa được phát triển.

Nhưng hầu hết dân cư gần đó đều đã chuyển đi, chỉ còn lại vài căn nhà cũ nát.
Khi mặt trời nghiêng về phía tây, Tần Thiên đi vào một khoảng sân nhỏ hoang vắng.
Đẩy hai cánh cửa rách nát ra.
Ánh sáng trong nhà loang lổ, một người đàn ông với đầu tóc rối bù, khuôn mặt đầy bùn đất, trông giống như ăn mày ven đường.
Ngồi trên chiếc giường gỗ đen sì, trong tay cầm một cây súng bắn tỉa ngắm vào Tần Thiên.
Tần Thiên phát hiện ra ông ta xắn một ống quần lên, một bên chân đã mất.
Bên cạnh, đặt một chiếc nạng sắt đen thui.
“Tôi biết cậu sẽ tìm được đến đây, tôi đợi cậu rất lâu rồi.” Ăn mày lên tiếng, giọng nói khàn khàn.
Trong mắt ông ta, lộ ra hơi thở chết chóc.
Tần Thiên chẳng nói đúng sai, lạnh lùng nở nụ cười nói: “Ông chính là lão Thương?”
“Tại sao không nổ súng?”
“Là bởi vì ông biết, không thể giết được tôi sao?”
Mí mắt lão Thương giật giật, lộ ra cơn tức giận.
“Thằng nhóc, cậu quá tự tin rồi!”
“Khoảng cách gần như vậy, tôi không tin cậu có thể tránh được viên đạn!”
“Bây giờ, trả Diêm Vương Lệnh cho tôi.

Biết đâu tôi có thể tha mạng cho cậu!”
Tần Thiên lạnh lùng cười nói: “Đừng căng thẳng.

Tôi đến là muốn trả Diêm Vương Lệnh cho ông.”
Hắn chậm rãi lấy ra tấm thẻ lệnh.
Lão Thương nhìn thấy thẻ lệnh này, trong mắt hiện lên sự kích động, dường như đây là tín ngưỡng của ông ta.

Chính vào lúc ông ta muốn nhận lấy, thì sắc mặt đột nhiên thay đổi!
“Đây không phải thẻ của tôi!”
“Đây là… Diêm Vương Lệnh của ông chủ cũ!”
“Thằng nhóc, cậu là ai? Sao Diêm Vương Lệnh của ông chủ cũ lại ở trong tay cậu?”
“Ông chủ cũ ở đâu? Có phải ông ấy vẫn còn sống không? Nói mau!”
Ông ta kích động hỏi, súng bắng tỉa trong tay chĩa vào Tần Thiên.
Tần Thiên lạnh lùng nở nụ cười, sau đó ném tấm “Diêm Vương Lệnh” nhỏ hơn một chút lên giường.
“Nếu tôi đoán không nhầm thì chắc hẳn ông là người may mắn còn sống sót trong trận chiến ở Diêm Vương Điện nhỉ.”
“Sau trận đại chiến đó, có tin đồn trong thế giới ngầm rằng Diêm Vương Điện đã bị xóa xổ hoàn toàn.

Nhưng có rất ít người biết rằng, người may mắn sống sót không chỉ có một người.”
“Chỉ có điều, họ đều đã thay tên đổi họ, mai danh ẩn tích.”
Tần Thiên nhìn lão Thương trước mặt, nghiêm túc nói: “Tuy rằng Diêm Vương Điện khiến con người ta sợ hãi, nhưng những kẻ bị giết đều là những kẻ đáng chết.”
“Ông nương nhờ vào con người như Hoàng Bá Thiên, sử dụng sai “Diêm Vương Lệnh”, cố tình tàn sát người vô tội, nên chịu tội gì?”
“Ông luôn miệng nói ông chủ cũ, vậy ông có xứng đáng với ông chủ cũ không?”
“Ông có xứng đáng với “Diêm Vương Lệnh” được bảo vệ bằng máu của những anh em đã chết kia không?”
Càng nói Tần Thiên càng tức giận.
Giọng nói kích động, như tra tấn tâm hồn!
Cơ thể “Lão Thương” run rẩy như thể bị đánh mạnh, cây súng dài trong tay rơi cạch xuống đất.
Trong mắt ông ta dâng lên nỗi đau đớn vô tận.
Bỗng nhiên, một tay ông ta nắm chặt cái nạng sắt bên cạnh, nhìn Tần Thiên, nghiến răng nói.
“Chuyện bản thân tôi làm, đợi tôi chết đi sẽ đến âm phủ giải thích với các anh em!”
“Bây giờ tôi chỉ hỏi cậu…”
“Cậu và ông chủ cũ, rốt cuộc có quan hệ gì!”.


Bình luận

Truyện đang đọc