THẦN VƯƠNG LỆNH


“Cái tên dở hơi nào dám la hét om sòm ở trước cửa nhà chúng tôi vậy!"
Dương Lâm tức giận, xông ra ngoài.

Mặc dù thực lực của anh ta không bằng Đồng Xuyên, nhưng anh ta cũng là một người đam mê võ thuật, anh ta cũng đăng ký tham gia đại học Kim Cúc lần này.

Anh ta biết với thực lực của mình, rất có thể không đủ tư cách gia nhập vào Sở Minh.

Cho nên anh ta hy vọng sau khi Đồng Xuyên tiến vào Sở Minh thì có thể giúp anh ta một tay.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao anh ta lại tôn sùng Đồng Xuyên như vậy.

Ai mà biết, Dương Lâm vừa mới lao ra đã truyền đến một tiếng gào thét giống như bị người đánh.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Tôi đi xem một chút!” Đồng Xuyên cũng xông ra ngoài.

"Là ai gây rối ở cửa?"
“Đi mau!” Dương Đức Quang, Tăng Hồng Tụ, Dương Sâm, Lý Phân, tất cả đều lo lắng đi ra ngoài.

“Chúng ta cũng mau đi xem xem!” Dương Ngọc Lan lôi kéo Tô Tô và Tần Thiên vội vàng đi theo phía sau.

Tình cảnh bên ngoài làm cho mọi người lắp bắp kinh hãi.

Chỉ thấy một chiếc Porsche màu đỏ, bên cạnh là một chiếc xe địa hình đã được cải tiến.

Bên cạnh xe, có bốn tên du côn mặt mày hung ác, mỗi người đều có vẻ đằng đằng sát khí.

Trên nóc xe có một tên đang ngồi nhàn nhã, trong tay hắn ta cầm một chiếc loa phóng thanh, rất rõ ràng hắn ta chính là lão đại của mấy người này.

Điều khiến người khác sợ hãi là trên má trái của anh chàng này có một con Bọ Cạp.

Đó là được xăm đè lên trên một vết sẹo.

Bọ Cạp màu xanh vặn vẹo theo chuyển động của cơ mặt, trông cực kỳ đáng sợ.

Lúc này, Dương Lâm đang che mặt ngã trên mặt đất, bị một người đàn ông to lớn giẫm lên dưới chân.


Còn Đồng Xuyên đang đối đầu với Bọ Cạp trên nóc xe.

Anh ta nắm chặt hai cú đấm của mình rồi nhìn chằm chằm, nhưng mà vẫn không ra tay.

Dường như anh ta cực kỳ kiêng kỵ thực lực và thân phận của đối phương.

Tần Thiên tùy ý nhìn lướt qua chiếc Porsche màu đỏ đang đóng cửa, mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng ở vị trí lái xe.

Liên tưởng đến tiếng la hét vừa rồi của Bọ Cạp, hắn đã hiểu được chút chút.

Trong mắt hiện lên một vệt sát khí.

"Các người là ai? Thả con trai tôi ra!”
“Có tin tôi báo cảnh sát hay không!” Lý Phân vừa sợ vừa giận.

Bọ Cạp trên nóc xe, cười ha ha: "Bà già, bà báo cảnh sát cũng vô dụng.


"Nói cho bà biết, ở thành phố Sở Châu này, chúng tôi có thể quản những chuyện cảnh sát quản được.

Cũng sẽ quản những chuyện cảnh sát không thể quản được.


Hắn ta nhảy xuống, đi tới bên cạnh chiếc Porsche, khom lưng cười nói: "Chị Dương, có phải người chị ở đây không?”
Cửa sổ xe hạ xuống một phần ba, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của Dương Mi Nhi.

Cô ta đeo một cái kính râm thật lớn, dùng ngón tay chỉ Tần Thiên, khóe miệng nhếch lên, nói: "Chính là hắn.


Sau đó, còn chỉ chỉ Tô Tô bên cạnh Tần Thiên, nói: "Bọ Cạp, sau khi chuyện thành công, người phụ nữ này thuộc về cậu.


Nhìn thấy dáng vẻ của Tô Tô, trong mắt Bọ Cạp ngay lập tức dấy lên lửa dục.

“Các anh em, dẫn đi!” Hắn ta hô to một tiếng, trực tiếp xông về phía Tô Tô.

Người nhà họ Dương sợ tới mức kinh ngạc hét lên lui về phía sau.


“Đứng lại!” Đồng Xuyên chạy tới, ngăn ở trước mặt Bọ Cạp.

Anh ta cắn răng nói: "Có Đồng Xuyên tao ở chỗ này, mày đừng hòng làm bậy!”
"Cho mày mặt mũi rồi phải không?" Bọ Cạp trực tiếp giơ tay lên, ba một tiếng, cho Đồng Xuyên một cái bạt tai vang dội.

"Thằng chó, đừng tưởng rằng tao không biết mày ỷ biết chút công phu, mỗi ngày khắp nơi nói mày là người của Sở Minh.


"Muốn vào Sở Minh sao? Nói cho mày biết, chị Dương là con gái nuôi của Khương phó minh chủ, mày cảm thấy đắc tội với chị Dương, Sở Minh còn có thể cần mày nữa không?”
Đồng Xuyên cắn răng không nói.

Tiến vào Sở Minh là mong muốn lớn nhất của anh ta.

Anh ta biết Dương Mi Nhi rất có quyền lên tiếng, cũng biết đám người Bọ Cạp này là tay sai của Dương Mi Nhi.

Bọn họ ỷ vào lai lịch của Dương Mi Nhi mà làm xằng làm bậy.

Anh ta mấy lần muốn diệt trừ bọn họ nhưng bởi vì liên quan đến Sở Minh mà không thể không bỏ qua.

"Biết sợ rồi sao? Cút sang một bên cho tao!” Bọ Cạp càng kiêu ngạo hơn, trực tiếp đụng một đầu gối, sau đó, nhân lúc Đồng Xuyên đang đau đớn khom lưng, đạp anh ta sang một bên.

“Thằng chó, sao bây giờ mày không kiêu ngạo nữa?”
“Lần trước mày đánh tụi tao như thế nào, bây giờ tụi tao trả lại cho mày gấp mười lần!” Mấy tên còn lại đấm đá Đồng Xuyên túi bụi.

Đồng Xuyên cuộn mình trên mặt đất, cắn răng chịu đựng.

Bọ Cạp nhìn Tần Thiên, nhe răng cười nói: "Nhóc con, chị Dương coi trọng mày là may mắn của mày.


"Mày ngoan ngoãn lên xe đi với chị Dương, còn vợ mày đi theo tao.


“Mày nói nửa chữ không, hôm nay tao diệt cả nhà tụi mày!”
Người nhà họ Dương càng hoảng sợ không thôi, ngay cả anh hùng như Đồng Xuyên cũng trở thành gấu chó.


Hiện tại còn có ai có thể chống lại Bọ Cạp, bảo vệ nhà họ Dương đây?
“Tìm chết!”
Tần Thiên hừ lạnh một tiếng, sải bước đi tới.

Vừa đưa tay ra, Bọ Cạp hoàn toàn chưa kịp phản ứng đã bị bóp cổ.

"Mẹ kiếp, mày! " Trong cổ họng hắn ta phát ra một tiếng gầm gừ, sau đó, không phát ra được âm thanh gì nữa.

Bởi vì cơ thể của hắn ta đã bị Tần Thiên nhấc lên.

Hắn ta que quẩy chân như một con gà con.

Tần Thiên vẫn không ngừng lại, bóp cổ Bọ Cạp, xông về phía chiếc Porsche.

"Anh làm gì vậy?!" Dương Mi Nhi hoảng sợ, vội vàng nâng kính xe lên.

Tần Thiên đập đầu Bọ Cạp vào cửa kính xe.

"A!"
Một tiếng va chạm lớn, kèm theo tiếng kêu thảm thiết vô cùng thê lương của Bọ Cạp.

Đầu hắn ta đập vào xe và đập vỡ toàn bộ cửa kính.

Bỗng nhiên nhìn thấy trước người có thêm một cái đầu dính máu tươi đầm đìa, Dương Mi Nhi sợ tới mức thét chói tai.

Mấy tên khác phản ứng lại, rút đao kiếm ra, chém từ phía sau Tần Thiên.

“Cẩn thận!” Tô Tô nhịn không được hét lớn.

Tần Thiên không thèm quay đầu lại, một chân giơ lên.

Bang bang bang!
Bốn tên kia bay ra ngoài giống như chó chết, ngã ở góc tường, miệng sùi bọt mép.

Bọn họ trợn tròn mắt, hoang mang về cuộc sống này.

"Tôi đã nói rồi, tôi không phải loại người mà cô có thể trêu chọc được.

"
"Nếu còn có lần sau, tôi sẽ giết cô.

"

“Cút!”
Dương Mi Nhi run rẩy, vội vàng nói: "Tôi cút!”
"Tôi sẽ cút ngay!"
Cô ta kinh hoảng khởi động xe, trên kính còn kéo theo Bọ Cạp chưa rõ sống chết, nhanh như chớp chạy đi không thấy dấu vết.

Vốn dĩ cô ta nhân lúc bản thân đang vui vẻ chạy đến đây, trong lòng tràn đầy dự định, một lúc nữa thôi sẽ được ‘quan hệ’ với nam thần Tần Thiên rồi.

Bây giờ, nhớ tới Tần Thiên, trong lòng cô ta ngay lập tức hiện lên hình ảnh một tên điên giết người.

Cảnh tượng vừa rồi làm cô ta vô cùng sốc!
Mấy tên tay sai còn lại vội vàng đứng lên nhảy vào xe, hốt hoảng khởi động xe.

“Thằng nhóc, mày chết chắc rồi!”
“Chờ bị Sở Minh trả thù đi!” Chạy ra ngoài thật xa, mới dám bỏ lại một câu mạnh miệng như vậy.

Hiện trường im lặng như tờ.

Người nhà họ Dương cùng với Đồng Xuyên, tất cả đều nhìn Tần Thiên giống như nhìn quái vật.

Tên này, chẳng lẽ là người biến dị sao?
Đây chính là tên nhát gan mà bọn họ cho là không dám đấu với Đồng Xuyên sao?
Tên này nào phải kẻ nhát gan, rõ ràng là một con quái vật!
Một người áo đen mang theo một cái bọc, từ xa đi tới, khí thế trên người làm cho mọi người rùng mình.

Chẳng lẽ vừa rồi Tần Thiên đánh bọn Bọ Cạp và Dương Mi Nhi, nên bây giờ cao thủ Sở Minh đã tới trả thù sao?
Anh ta giấu gì trong bưu kiện đó vậy?
Người mặc đồ đen mặt mày nghiêm túc, sải bước đi tới trước mặt Tần Thiên, sau đó cúi đầu cung kính chào hỏi.

Sau đó, anh ta nói: "Tiên sinh, thứ ngài yêu cầu chuẩn bị đã tới.


"Vất vả rồi.

" Tần Thiên cười, mở bưu kiện ra, bắt đầu lấy đồ ra bên ngoài.

"Lúc đến hơi vội, cháu không có chuẩn bị quà gì.

"
"Ông ngoại, nghe mẹ cháu nói, ông là chuyên gia trong lĩnh vực Hán ngữ cổ.

".


Bình luận

Truyện đang đọc