THẦN VƯƠNG LỆNH


“Đây chính là Tô tiểu thư ư? Thật xinh đẹp!”
“Lý Phân, tôi nhớ bà nói, Tô tiểu thư năm nay hai mươi bốn tuổi phải không? Nhỏ hơn Thần Thần nhà tôi một tuổi.”
“Nhìn làn da mượt mà này, quả thực giống như được làm từ nước ấy.”
Hà Tú kéo tay Tô Tô, giống như mẹ chồng nhìn con dâu, xem xét cẩn thận.
Lý Phân vội cười nói: “Tiếc nuối lớn nhất đời này của tôi, chính là không sinh được một cô con gái giống như Tô Tô đấy.”
“Nhưng mà, con bé cũng giống như con gái ruột của tôi.”
“Hà Tú, A Thần nhà các người cũng tốt nhỉ.

Người trẻ tuổi có tài, tôi nghe nói là du học sinh ở Cambridge về à?”
Hà Tú đắc ý nói: “Đúng vậy, A Thần nhà chúng tôi là sinh viên xuất sắc của Cambridge đấy.”
“Bây giờ đang làm quản lý ở trung tâm thương mại Ức Đạt.

Bà biết Ức Đạt đấy, đó là một công ty lớn nổi tiếng quốc tế.”
“Trẻ như vậy đã làm quản lý của Ức Đạt, thật là giỏi.”
“Xem ra sau này chúng ta đến Ức Đạt mua đồ, cũng được chiếu cố.”
“Tất nhiên rồi !”
“Vả lại tôi nói với bà, Thần Thần nhà chúng tôi chỉ làm quản lý ở Ức Đạt tạm thời thôi.”
“Vì để rèn luyện nó, tổng bộ mới để nó làm từ cơ sở lên.”
“Không cần đến hai ba năm, sẽ điều nó đến trụ sở chính để phụ trách các dự án lớn.

Dù sao thì nó cũng là sinh viên xuất sắc của Cambridge.”
“Vị trí quản lý tầm thường làm sao xứng với nó.”
Hai người phụ nữ tâng bốc nhau, nói chuyện với nhau rất vui vẻ.
Ông cụ Dương Đức Quang khen ngợi: “Cambridge nổi bật nhất là về các môn khoa học tự nhiên như toán học và vật lý.”
“Máy tính và tài chính cũng rất tốt.”
Quách Thần vội nói: “Chuyên ngành chính của cháu là tài chính kiêm máy tính.”

“Vào Ức Đạt, làm quản lý cửa hàng chỉ là một bước đệm.

Cháu đã nói chuyện cả đêm với ông chủ, ông ấy có một kế hoạch lớn cho tương lai.”
“Đến lúc ấy, sẽ giao cho cháu làm.

Thận trọng ước tính thì đó cũng là một dự án với quy mô hàng chục tỷ.”
Lý Phân kích động: “Ôi, giỏi quá!”
“Quách Thần này, dự án lớn như vậy, đến lúc ấy có thể để cho Tô Tô đến giúp cháu nhé.”
“Tô Tô của chúng tôi cũng là một cô gái tài năng có tiếng.

Và bây giờ còn tự mình điều hành công ty.”
Quách Thần vội nói: “Rất hân hạnh khi được làm việc chung với Tô tiểu thư!”
Ánh mắt anh ta nhìn thẳng vào Tô Tô.
Từ đầu đến cuối, Tô Tô không nói lời nói.

Quách Thần này trông có vẻ cũng được, nhưng lại cho cô một cảm giác rất giả tạo, rất phù phiếm.
“Bà ngoại, cháu mệt rồi.

Muốn về phòng nghỉ ngơi.” Cô không kiên nhẫn nói.
Bà cụ Tăng Hồng Tụ cũng luôn không nói chuyện.

Nói thật, bà ấy nhìn người vô số, nhưng đã không thích Quách Thần lắm ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Không đủ ổn trọng.
So sánh lại, ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Tần Thiên lại cho bà ấy cảm giác vô cùng kinh ngạc.
Vốn họ đều cho rằng, Tần Thiên chắc chắn là một tên vô lại mặt mày xấu xí cho nên lần đầu tiên nhìn thấy đã rất ngạc nhiên.
Nhưng lúc này đây, họ đều cho rằng đó là do Tần Thiên cố ý ngụy trang.

Không đợi bà cụ nói chuyện, Lý Phân vội nói: “Tô Tô à, để Quách công tử đi cùng cháu.”
“Đúng lúc, người trẻ tuổi các cháu cũng tiện nói chuyện.”
Bà ấy thật sự đã phát huy trọn vẹn vai trò của một bà mai.
Quách Thần vội nói: “Tô tiểu thư, cô muốn đi đâu? Tôi đi cùng cô.”
“Đúng lúc, tôi có thể kể cho cô nghe về một vài câu chuyện thú vị và lịch sử của đại học Cambridge.”
“Tôi tin rằng lúc học đại học, cô cũng từng mơ ước được vào một trường đại học hàng đầu như Cambridge.”
Tô Tô im lặng không nhúc nhích.
Cô muốn đi nghỉ, chỉ là để tránh Quách Thần.

Nếu đối phương muốn đi theo vậy còn không bằng cô ngồi ỳ ở đây.
Hà Tú nhìn Lý Phân trưng cầu ý kiến.
Lý Phân cười nói: “Đã như thế thì chúng ta cứ thoải mái nói nhé.”
“Hôm nay tôi muốn làm mai cho đứa cháu gái này của tôi, lúc trước tôi cũng đã nói với mẹ cậu về một vài tình hình của con bé.”
“Bây giờ, chỉ xem ý của Quách công tử cậu thôi.”
“Cậu không cảm thấy nên nói một chút gì đó sao?”
Quách Thần biết đây là để anh ta thể hiện, anh ta có tài ăn nói, ba hoa chích chòe về thân phận du học sinh và kế hoạch xây dựng sự nghiệp vĩ đại của mình.
Trong chốc lát, tất cả mọi người đều bị thu hút.
Dường như người đứng ở trước mặt đây không phải là một quản lý quèn, mà là một ông trùm kinh doanh thay đổi thời đại.
Đến cuối cùng, ngay cả bà cụ vẫn còn hơi do dự cũng bị lay động.
Quách Thần đã thành công thu hút được ánh mắt của mọi người, anh ta nuốt nước bọt, quỳ một chân xuống và lấy ra chiếc nhẫn kim cương một cara.
Ánh mắt rực lửa nhìn vào Tô Tô, anh ta vậy mà muốn cầu hôn ngay tại đây!
“Ôi trời, Thần Thần nhà các người thật thẳng thắn.”
“Con trai thì nên như thế, giải quyết dứt khoát, đánh nhanh thắng nhanh.” Lý Phân vội vàng khen ngợi.
“Thần Thần, mau nói chuyện đi.”

“Con muốn nói gì với Tô tiểu thư?” Thấy con trai sau khi quỳ xuống thì im lặng, Hà Tú không nhịn được giục.
Thực ra trước khi đến đây, bà ta đã khẩn cấp cử người điều tra Tô Tô.

Biết rằng cô đã dùng bản quyền sáng chế phát minh và vừa nhận được một khoản đầu tư khổng lồ.
Đây là một kho vàng!
Nếu không, làm sao bà ta có thể để cho con trai của mình cưới một người phụ nữ kết hôn lần thứ hai.
Quách Thần vẫn há miệng không nói chuyện.
Bởi vì sau khi quỳ xuống, đột nhiên anh ta nhìn thấy viên kim cương rất lớn đang đeo trên ngón tay của Tô Tô.
Trước đây chỉ lo nhìn mặt mà không chú ý đến chi tiết này.
Bây giờ, viên kim cương này… Sao chói mắt đến vậy?
Chợt anh ta thay đổi sắc mặt!
Bởi vì anh ta nhìn thấy một người đàn ông đi ra từ phía sau.
Khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm đầy sát khí ấy khiến anh ta hồn vía lên mây.
“Quách công tử, cậu muốn cầu hôn với vợ tôi?” Giọng Tần Thiên lạnh nhạt.
Nghe vào trong tai Quách Thần giống như ma quỷ đang nghiến răng.

Hai chân anh ta quỳ phịch xuống.
Lý Phân vội nói: “Quách công tử, cậu đừng sợ!”
“Tô Tô của chúng tôi sắp ly hôn với cậu ta rồi.

Cậu ta hoàn toàn không xứng với Tô Tô!”
Nào biết, Quách Thần lại run sợ nói: “Xin lỗi, Tần tiên sinh!”
“Tôi không biết Tô tiểu thư là vợ của ngài!”
“Ngài đại nhân đại lượng, tha cho tôi thêm một lần nữa!”
Nghĩ đến thân phận đáng sợ ấy của Tần Thiên, sắc mặt anh ta tái mét, dập đầu rầm rầm.
Vừa rồi anh ta nói mình đã được ông chủ khen ngợi, sẽ giao cho anh ta một dự án lớn, thực ra là khoác lác.
Anh ta đi du học ở Cambridge với tư cách là sinh viên trao đổi, thực ra là rửa bát ở nước ngoài mấy năm, đến bây giờ cũng chưa lấy được bằng tốt nghiệp.
Hơn nữa, cho dù những điều này đều là thật thì thế nào?
Ông chủ lớn mà anh ta muốn nịnh bợ lại vâng lời Tần Thiên!
Đây là khoảng cách gì?

Những người còn lại đều chết lặng.

Quách công tử vừa rồi còn là người xuất sắc, sao trong nháy mắt lại trở thành con sên khi nhìn thấy Tần Thiên vậy?
Tại sao, Quách Thần lại sợ Tần Thiên đến vậy?
“Thần Thần, con sao thế?”
“Con đừng dọa mẹ!” Hà Tú sợ hãi.
“Mẹ, về nhà con sẽ nói với mẹ!”
“Hôm nay chỉ là một hiểu lầm!”
“Người thối nát như con, sao có thể xứng với Tô tiểu thư?”
“Chỉ có người đàn ông như Tần tiên sinh, mới đáng có được Tô tiểu thư!”
“Mẹ, chúng ta mau đi thôi!” Quách Thần bò dậy, kéo mẹ anh ta hoảng loạn bỏ chạy.
“Họ Tần, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Rốt cuộc cậu đã làm gì Quách công tử, cậu nói rõ ràng cho tôi!” Lý Phân tức giận.
Tần Thiên cũng không ngờ, đối tượng xem mắt mà nhà họ Dương sắp xếp cho vợ mình lại là Quách Thần.
Hắn đang suy tính nên giải thích thế nào.

Trực tiếp nói ra thân phận của mình, đối với họ chắc chắn là điều viển vông.
“Họ Tần, lần này lợi cho cậu, đã để cho cậu được thơm lây rồi.”
“Dì, thực ra Quách Thần là bị cháu dọa cho bỏ chạy đấy.

Có một lần, cháu bắt gặp anh ta giao du với mấy tên lưu manh.”
“Cháu đã dạy dỗ đám lưu manh kia, có lẽ đã dọa anh ta.”
“Vừa rồi có lẽ anh ta nghĩ, cháu là người bên Tần Thiên.

Cho nên mới sợ Tần Thiên.”
Nói xong, Đồng Xuyên lại cười đắc ý nói: “Nhưng mà bỏ chạy cũng tốt.

Thứ như anh ta hoàn toàn không xứng với Tô tiểu thư.”
“Cuối cùng bây giờ cũng sạch sẽ rồi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc