THẦN VƯƠNG LỆNH


"Em đang lo lắng cho anh sao?" Đối mặt với sự thúc giục của Tô Tô, ánh mắt Tần Thiên đầy vẻ trêu chọc.
"A!" Tô Tô đỏ mặt nói: "Đã là lúc nào rồi, còn có tâm trạng ba hoa!”
“Dù sao người sắp bị ăn đòn là anh, tùy anh muốn làm thế nào thì làm!”
Ngay lúc này, cô ước gì đại sư Phùng đánh tên đáng ghét này một trận cho hả giận.
Đổng Phương nhìn thấy sư huynh của mình thể hiện sức mạnh, làm kinh ngạc mọi người đang có mặt.

Anh ta làm sao chịu bỏ qua cơ hội có thể đè bẹp tên Tần Thiên này.
"Tên họ Tần kia, không phải cậu cảm thấy bản thân rất lợi hại sao? Nói thật cho cậu biết, sư huynh tôi đã đạt đến cảnh giới Tông Sư.”
"Chỉ cần cậu có thể tiếp ba chiêu của sư huynh tôi, hận thù lúc trước của chúng ta đèu xoá bỏ hết."
"Đủ thành ý rồi phải không?"
Ngô Phi cố ý nói lớn tiếng: "Đổng Phương, ông có ý gì? Sư huynh ông là Tông Sư thì sao chứ?”
"Tôi nói cho ông biết, cảnh giới của Thiên ca… Là Đại Tông Sư còn lợi hại hơn Tông Sư!”
“Đừng nói tiếp ba chiêu của sư huynh ông, tôi thấy sư huynh ông còn không tiếp được ba chiêu của Thiên ca đấy!”
"Thiên ca, tất cả mọi người chờ đấy, hay là anh lộ ra mấy món nghề, để cho bọn em mở rộng tầm mắt?"
“Cũng vừa hay để cho hai cái thứ không biết trời cao đất dày này hết hy vọng!”
Cậu ta cố ý nâng cao Tần Thiên, thật ra chính là chèn ép Tần Thiên, làm cho Tần Thiên không có đường lui, không thể không nghênh chiến Phùng Bảo Quốc.
Đến lúc đó bị Phùng Bảo Quốc đánh thành quả cà tím, vậy mới hả giận.
Không nghĩ tới, Tần Thiên vẫn lắc đầu, thản nhiên nói: "Cậu nói đúng, cái gọi là Tông Sư, ở trong mắt tôi chỉ là hạt cát, căn bản không xứng để cho tôi xuất thủ.”
"Hơn nữa, Phùng đại sư, ông cũng không xứng với hai chữ "Tông Sư"."
"Nhiều nhất có thể coi là mới bước đến cánh cổng võ sư thôi."

"Cậu nói gì? Cậu dám sỉ nhục tôi!” Sắc mặt Phùng Bảo Quốc thay đổi.
Ở tu võ giới, có một phân chia đẳng cấp.

Người mới bắt đầu là võ sĩ, còn được gọi là võ phu, võ đồ.
Những người có một số thành tựu nhất định, được gọi là võ sư.

Tu luyện ra nội lực, cái này đã xem như đại sư trong miệng đại chúng rồi.
Đến nội lực đại thành, có thể phóng ra ngoài, xưng là Võ Vương.

Hàm ý, vua của võ thuật còn gọi là Tông Sư.
Phùng Bảo Quốc vẫn luôn tự cho mình là Tông Sư, không nghĩ tới Tần Thiên lại nói ông ta chẳng qua mới bước vào cảnh giới võ sư, đối với ông ta đây chính là một sự sỉ nhục, sự nhục nhã không thể chịu đựng được.
“Tên họ Tần kia, tôi sẽ khiến cho cậu quỳ xuống gọi tôi một tiếng gia gia!” Ông ta hoàn toàn tức giận.

Gầm nhẹ một tiếng, vọt về phía Tần Thiên.
Giờ phút này nội lực kích phát, vù vù sinh ra gió, vô cùng đáng sợ.
"A!" Tô Tô ngồi bên cạnh Tần Thiên, nhịn không được sợ hãi hét lên.
Cuối cùng Tần Thiên cũng nổi giận, lão già không biết tốt xấu này, lại dám dọa người phụ nữ của hắn, đúng là muốn chết.
Hắn ngồi ngay ngắn không nhúc nhích, ném vỏ quýt vừa mới bóc ra.
Một cái dư ảnh, mọi người hoàn toàn không nhìn rõ nó.
Chỉ nghe thấy một tiếng "ba", sau đó Phùng Bảo Quốc đang xông tới ôm mặt ngã xuống đất.

“Thằng ranh, mày dám ám hại tao!” Ông ta hét, nhìn thấy rõ vỏ quýt rơi xuống dưới chân, ông ta sửng sốt.
Chỉ một miếng vỏ quýt, đã đánh ngã Phùng đại sư? Nhìn một cục sưng đỏ tấy trên mặt Phùng Bảo Quốc, mọi người có mặt đều chết lặng.
Một giây sau, một tràng pháo tay như sấm nổ ra!
“Hay!”
“Không ngờ Tần tiên sinh lợi hại như vậy, hạ gục đại sư trong tích tắc!”
Trong những tiếng hoan hô, sắc mặt Phùng Bảo Quốc trở nên tái mét.
“Tôi không phục!”
“Tên họ Tần, mày——"
Ông ta còn chưa nói xong đã có một dư ảnh khác bắn tới.
Một tiếng bụp vang lên, Phùng Bảo Quốc rên rỉ che miệng, đợi khi ông ta phản ứng lại, mở miệng nhổ ra hai cái răng dính đầy máu và còn kèm theo một múi quýt.
Tần Thiên nhàn nhã nói: "Quả quýt ngon như thế, Phùng đại sư, ông nôn ra thế chẳng phải rất đáng tiếc sao?”
Một miếng quýt đã đánh gãy hai chiếc răng cửa lớn của Phùng Bảo Quốc!
Kỹ năng này là gì?
Lần này, Phùng Bảo Quốc cuối cùng cũng tỉnh táo lại nhìn Tần Thiên, sắc mặt ông ta tái nhợt, đổ mồ hôi lạnh.
Thủ đoạn của Tần Thiên hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của ông ta!
"Sao vậy sư huynh, có phải tên này đánh lén anh không?"
“Tên họ Tần kia, tôi liều mạng với cậu!” Đổng Phương ở đằng xa, vẫn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Ông ta thẹn quá hóa giận, trực tiếp rút một thanh kiếm ngắn, mắt đỏ hoe chém về phía Tần Thiên.
"Phốc." Tần Thiên hướng về phía Đổng Phương phun một chút.

Hai chấm đen bay tới.
Một tiếng răng rắc, thanh kiếm trong tay Đổng Phương bị chia thành hai khúc.

Trên mặt đất chỉ có hai quả cam.
Đổng Phương sững sờ tại chỗ, ngơ ngác nhìn thanh kiếm ngắn trong tay mình, trợn mắt há hốc mồm, ông ta cứng đờ như tượng đất sắt.
Tần Thiên hừ một tiếng, tức giận nói: "Luôn miệng nói tôi không có tinh thần thượng võ chỉ biết đánh lén, loại người lừa đời lấy tiếng như các người, hiểu cái gì là tinh thần thượng võ (võ đức) chứ?”
"Lần này tha cho các ngươi, nếu còn có lần nữa, trừng phạt nghiêm khắc!”
“Còn không cút đi!”
"Hôm nay tôi xem như được mở mang kiến thức, cái gì mới là cao thủ thật sự."
“Cảm ơn ơn không giết của Tần đại sư!” Phùng Bảo Quốc cúi đầu kính lễ với Tần Thiên, xấu hổ lôi kéo Đổng Phương rời đi.
Về phần Bạch Cửu và đồ đệ của ông ta, mặt mày đen thui cũng vội vả chạy ra khỏi hội trường.
“Tần tiên sinh đúng là kỹ năng thần thông mà!”
"Chúng ta hôm nay coi như được mở rộng tầm mắt."
“Nào, chúng ta cùng nâng ly mờ Tần đại sư một ly nào!” Trương Kiến Huân vẻ mặt kích động, bưng chén rượu đứng lên.
“Mời Tần đại sư!”
“Tần đại sư đúng là người phi phàm mà!” Có thể hình dung được dáng vẻ kích động của những người khác.
Trong phút chốc, Tần Thiên bị những thương nhân quyền quý này vây quanh, ngay cả Tô Tô cũng bị chen đẩy ra ngoài.
Tô Tô dở khóc dở cười, nhưng mà nhìn Tần Thiên ở trong đám người, bị đám người quyền quý nịnh bợ, cô bỗng nhiên cảm thấy người đàn ông này, ừm, cũng có chút ra dáng.
Dương Ngọc Lan nói nhỏ: "Mấy buổi tối hôm trước, mẹ còn tưởng các con đang cố gắng tạo em bé, bây giờ mới biết là trị bệnh.”
"Nhưng mà con gái, hiện tại con đứng lên được rồi, công ty cũng mở rồi, kế tiếp, có phải nên đưa kế hoạch sinh em bé vào lịch trình hằng ngay hay không, mẹ còn đang chờ ôm cháu ngoại nè!"
“Dương Ngọc Lan, mẹ nói bậy bạ gì vậy?”
"Ai muốn sinh em bé với anh ta?"
“Con còn chưa đồng ý yêu cầu làm làm vợ chồng thật với anh ta đâu!” Tô Tô Tô tức giận đến mức ngay cả tên người mẹ yêu quý cũng gọi ra.
"Không nói với mẹ nữa, con phải đi chiêu đãi những vị lãnh đạo hợp tác xã trồng trọt kia.


Họ mới là những người vất vả nhất.” Cô bưng lên một ly rượu, vội chạy đi.
Dương Ngọc Lan nhìn Tần Thiên, lại nhìn con gái yêu kiều quyến rũ của mình, trong lòng vui vẻ nở hoa.
……
Tần Thiên bị nhiều người chuốc rượu như vậy, cho nên hắn đã có chút say.
Hiếm khi có dịp tốt như vậy, nên hắn không dùng nội lực để giải rượu, tận dụng thân phận của một người bình thường để cảm nhận niềm vui khi say này.
Tuy Tô Tô ngoài miệng oán trách nói anh là một tên nát rượu, nhưng về đến nhà lại lấy lý do bản thân muốn ăn canh chua, tự mình xuống phòng bếp làm một chén canh giải rượu.
Vừa húp được một hớp, cô ngay lập tức la làng nói chua quá, sau đó đẩy qua cho Tần Thiên ăn.
Tần Thiên húp như trời hạn gặp mưa, vừa bưng chén lên một hơi đã hết sạch.
Tô Tô tức giận cười nói: "Đúng là cầm tinh con trâu!”
Đến buổi tối, Dương Ngọc Lan đã trở về phòng mình từ sớm.

Trước khi đi còn không quên dặn dò: "Tần Thiên, Tô Tô vừa mới khoẻ lại, vẫn cần phải thêm chút thời gian nữa.”
"Buổi tối con xem lại bệnh tình cho nó nhé haha."
"Mẹ yên tâm, cứ giao cho con." Tần Thiên nhìn Tô Tô, nói nhỏ: "Vợ à, hôm nay em thật đẹp.”
"Em không biết đâu, lúc em lên đài cắt băng khánh thành, thật sự giống như tiên nữ hạ phàm, làm cho anh nhìn đến ngây người luôn."
Tô Tô thản nhiên nói: "Nói chút tiếng người đi.”
Tần Thiên nuốt nước miếng, nói: "Cái kia, chúng ta về phòng thôi..."
Mặt Tô Tô đỏ bừng, tuy cô do dự một chút nhưng vẫn gật đầu.

Đứng dậy, vội vã trở về phòng của mình nhưng lại không đóng cửa.
Tần Thiên nhìn cửa phòng khép hờ kia, giống như tình trong như đã mặt ngoài còn e, hắn hít sâu một hơi rồi sải bước đi tới..


Bình luận

Truyện đang đọc