THẦN VƯƠNG LỆNH


“Mẹ, con cảm thấy chúng ta nên nghĩ cách giúp gia gia.”
“Hiện tại con đã mở công ty rồi, mẹ cũng thành người phụ trách của tập đoàn cung ứng, gia gia lại không có gì cả.”
“Con không thể chịu được, suy cho cùng ông ấy cũng là gia gia của con.”
Ngày hôm sau Tô Tô cảm thấy khó xử nói với Dương Ngọc Lan.
Dương Ngọc Lan tức giận nói: “Đáng lẽ lão già không phân biệt trắng đen này, xứng đáng chịu kết cục như thế.”
“Nhưng Tô Tô con nói cũng đúng, ông ta dù sao cũng là gia gia ruột của con, chúng ta vì bố con, cũng nên tha thứ cho ông ta rồi.”
“—— Con định giúp như thế nào?”
Tô Tô suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Mẹ, con có hai cách.”
“Cách thứ nhất, nếu gia gia muốn làm một mình, có thể để cho ông ấy thu mua một nhà máy nhỏ.

Đến lúc mẹ cho ông ấy gia nhập vào tập đoàn y tế, cho ông ấy một số hợp đồng cung ứng.”
“Cách thử hai, nếu gia gia không muốn nhọc lòng, vậy thì mời ông ấy tới công ty của con làm cố vấn.”
"Mỗi tháng con sẽ phát lương cho ông ấy, coi như là cho ông ấy tiền dưỡng lão."
Dương Ngọc Lan gật đầu: "Vừa đúng lúc mẹ muốn đến văn phòng, tiện đường đi nói với ông già kia một tiếng”
"Đúng là hời cho ông ta rồi."
Dương Ngọc Lan rời đi, Tô Tô nói với Tần Thiên: "Anh theo tôi đến nhà máy.”
"Tô Ngọc Cao phải làm vài hàng mẫu.

Hơn nữa tôi luôn cảm thấy công thức có chút vấn đề, vừa hay tìm nhị gia gia bàn bạc chút.”
"Ông ấy là người thầy đầu tiên của tôi trong y học Cổ truyền Trung Quốc.


Có lẽ ông ấy có thể cho tôi một ít lời khuyên hay.”
"Được." Tần Thiên vô cùng vui vẻ giúp sức, lái xe dẫn Tô Tô đi đến xưởng tinh luyện đông y của Tô thị nằm dưới chân núi Nam Sơn.
"Công thức này, đúng là là độc đáo!"
“Tô Tô, cũng chỉ có cô gái thông minh như cháu mới có thể nghĩ ra được!” Nhìn thấy công thức của Tô Ngọc Cao, Tô Bắc Tề khen ngợi không dứt miệng.
Sau đó, hai người ngay lập tức bắt đầu nghiên cứu.
Thấy dáng vẻ hết sức chuyên chú của bọn họ, Tần Thiên cũng cảm thấy có hứng thú.

Hắn nhìn vào toa thuốc trên bàn.
"Mỹ phẩm sinh học này của em, tất cả đều dùng thành phần thực vật sao?"
Tô Tô đang chuyên tâm suy nghĩ, thuận miệng nói: “Anh không hiểu, đừng quấy rầy.”
Tần Thiên không có việc gì làm, nên đi ra ngoài dạo một vòng, uống một ly nước.

Nhìn thấy Tô Tô và Tô Bắc Tề, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như cũ.
Nhìn bọn họ giống như hai học sinh tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, đang đối mặt với một vấn đề khó khăn mà vẫn chưa giải quyết được.
Tần Thiên nhìn đồng hồ, nói nhỏ: "Vợ à, trưa rồi, em nên ăn cơm thôi.”
“Đừng làm phiền tôi!” Tô Tô Tô có chút khó chịu.
Tần Thiên suy nghĩ một chút, chỉ vào một loại dược liệu trung quốc có gọi là Ngũ Bội Tử trong đó, nói: "Vì sao phải thêm cái này?”
Tô Bắc Tề giải thích: "Chúng tôi chiết xuất axit tannic bên trong Ngũ Bội Tử, thành phần này có thể kết tủa protein, có tác dụng se khít da.”
"Làm cho làn da cứng lại, cũng tức là đạt được hiệu quả săn chắc."
Nói xong, Tô Bắc Tề mới bỗng nhiên ý thức được cái gì đó, ngẩng đầu nhìn Tần Thiên, nói: "Cậu cảm thấy có vấn đề sao?”
Tô Tô cũng nhíu mày nhìn anh.
Tần Thiên mỉm cười, nói: "Cháu biết thuốc mỡ axit tannic có tác dụng giảm đau, cầm máu, kháng khuẩn.”
"Nhưng bây giờ ông đang làm mỹ phẩm, ông cảm thấy quá nhiều axit tannic, có thích hợp không?"
"Phụ nữ coi sự mềm mại là đẹp, cháu nghĩ bọn họ chắc là không muốn làn da của mình trở nên cứng lại chứ?"
Mắt Tô Tô sáng lên: "Ý của anh là gì?”
Tần Thiên cười nói: "Sinh vật bao gồm thực vật và động vật.

Mỹ phẩm sinh học của em lại quá gắn bó với thực vật.”
"Tại sao không xem xét các yếu tố về động vật? Ví dụ, thay thế Ngũ Bội Tử bằng bột ngọc trai hoặc bột tơ tằm.”
"Ngọc trai?" Tô Tô vỗ bàn một cái: "Đúng vậy!”
"Tại sao tôi không nhớ tới cái này?"
Tô Bắc Tề cũng kích động nói: "Nếu muốn giảm chi phí, chúng ta có thể dùng tơ tằm.”
Tô Tô Tô cười nói: "Nhị gia gia, chúng ta dựa theo công thức này, nhanh chóng làm ra một ít hàng mẫu đi!”
Sau khi nói xong cô mới nhớ tới hắn, nhìn Tần Thiên, nói: "Anh không chỉ biết châm cứu, mà còn biết đông y sao?”
Tần Thiên cười nói: "Anh chỉ là thấy trên thị trường có một số loại mặt nạ tơ tằm và ngọc trai, cho nên mới liên tưởng đến.”
"Anh thì biết gì, vợ và nhị gia gia mới là đại sư thật sự.”

Tô Tô bĩu môi nói: "Đừng nịnh nọt!”
"Mặt nạ tơ tằm và ngọc trai chỉ dành cho phụ nữ, nhìn không ra anh cũng rất hiểu phụ nữ nha."
“Biến thái!”
"Anh——" Vẻ mặt Tần Thiên ngơ ngác.
Tô Tô cười, chuẩn bị cùng Tô Bắc Tề đi chế tác mẫu.

Bỗng nhiên cửa phòng thí nghiệm bị đá văng ra, Tô Bắc Sơn chống nạng, xuất hiện ở cửa.
Phía sau là Tô Văn Thành và Tô Nam.
Tô Tô ngẩn người một chút, nói: "Gia gia, ông tới rồi.”
"Mẹ cháu đã nói cho ông biết rồi sao."
"Ông định chọn như thế nào?"
"Cháu nghĩ ông cũng đã lớn tuổi rồi, không cần phải vất vả nữa, hay là ông đến làm cố vấn cho cháu.”
Tô Tô vừa mới phá giải được bí kíp, tâm trạng rất tốt, không chú ý tới vẻ mặt khác thường của Tô Bắc Sơn.
Nghe cô nói xong, Tô Bắc Sơn cười lạnh nói: "Mày đúng là cánh cứng rồi, vậy mà dám thuê tao làm thuê cho mày.”
"Tô Tô, có phải mày đã quên cái nhà này rốt cuộc là ai làm chủ rồi không?"
Tô Tô lập tức đỏ mặt.
"Bây giờ tao chính thức công bố, vì mày đại nghịch bất đạo, phản bội gia tộc, bây giờ tao dùng thân phận chủ nhà đuổi mày ra khỏi Tô gia!”
"Từ nay về sau, Tô gia không có bất kỳ quan hệ gì với mày."
"Ông nói cái gì?" Tô Tô đứng ngây tại chỗ, cô có lòng tốt, nhưng lại không ngờ tới lại là kết quả như này.
Bị trục xuất khỏi Tô gia, đối với cô cũng không có thiệt hại gì, nhưng mà không thể không nói, đây là một loại sỉ nhục vô cùng lớn!
Một người, ngay cả gia tộc của mình cũng không chấp nhận mình, thì người khác sẽ nghĩ như thế nào?
Trong nháy mắt, cô như rơi xuống hầm băng.
”Tô Bắc Sơn, ông điên rồi phải không?”
"Đứa cháu gái tốt như Tô Tô, ông đi đâu tìm được? Vậy mà ông còn không chịu nhận đứa cháu gái này!”
“Ông đúng là —— lão già hồ đồ!” Tô Bắc Tề tức giận đến mức nói năng lộn xộn.
Tô Văn Thành và Tô Nam, lớn tiếng nói: "Mọi người mau đến xem nè!”

"Tới nhìn chủ mới của các người, rốt cuộc là loại người gì."
"Tôi nói cho các người biết, năm năm trước cô ta đã lén lút chạy ra ngoài, kết hôn với tên nhân viên giao hàng nghèo kiết xác Tần Thiên này."
“Khi đó cô còn là bà cô già nha!”
"Bây giờ càng không biết xấu hổ, lại liên hợp với người ngoài, cướp cơ nghiệp gia tộc, phản bội lão tổ tông."
"Bà chủ như này, các người đi theo cô ta, sẽ có tiền đồ sao?"
"Các người đều là lão nhân của Tô gia, tôi có thể nói cho các người biết, Tô gia trong tương lai không xa, sẽ một bước lên trời."
“Bây giờ đi nương nhờ vẫn còn kịp nha!”
Rất nhiều người trong nhà máy vây quanh, nghe xong lời này đều rụt rè nghị luận.
“Muốn chết” Tần Thiên xông tới, túm bắt lấy quần áo của Tô Văn Thành.
"Anh định làm gì? Họ Tần tôi nói cho anh biết, anh dám động tới một sợi lông của tôi, tôi sẽ cho anh gánh không nổi!” Tô Văn Thành sợ tới mức kêu to.
"Tần Thiên." Tô Tô gọi, đau lòng nói: "Để cho bọn họ đi đi!”
"Từ nay về sau, tôi không muốn gặp lại bọn họ nữa!"
Tần Thiên lúc này mới chịu buông tay.

Đồng thời hắn biết, Tô Tô trải qua chuyện này, sẽ hoàn toàn hết hi vọng với Tô gia.
Không hẳn không phải là chuyện tốt.
Trước khi đi, Tô Nam nhìn Tô Tô cười khẩy nói: "Biết vì sao bây giờ lại muốn trục xuất cô ra khỏi gia tộc không? Đó là bởi vì Tô gia sắp bay lên rồi.”
"Còn cô không có tư cách được dính hào quang của gia tộc."
“Chúng ta hãy chờ xem!”.


Bình luận

Truyện đang đọc