THẦN VƯƠNG LỆNH


Có câu nói nhìn có vẻ rất gần nhưng thực chất lại rất xa.

Nhìn ngọn núi ngay trước mặt, thực sự nó lại ở rất xa.
Cộng thêm sự xuất hiện của các loại dã thú, việc đi qua rừng rậm và gai góc rất khó khăn, tốc độ di chuyển tương đối chậm.

Mãi đến nửa đêm mới tới được chân núi.
Nhìn lên trên, thấy một ngọn núi tối tăm, đen xì, dốc đứng và nguy hiểm, thực sự giống như một mãnh quỷ trong bóng tối, đang cố gắng chọn người để ăn thịt.
Tàn Kiến trầm giọng nói: “Nếu không có gì bất trắc thì có lẽ là chỗ này.”
“Tôi có thể cảm nhận được khí tức của ai đó trong không khí.”
"Thiếu chủ, hạ lệnh đi."
Tần Thiên gật đầu, hắn cũng cảm nhận được.

Đang lúc hắn chuẩn bị nói, đột nhiên, bầu trời đêm phía trên đầu hắn vang lên một tiếng ù ù.

Một chiếc trực thăng bay qua.
“Ẩn nấp!” Hắn vội vàng thấp giọng nói.
Mọi người núp sau gốc cây lớn nhìn chiếc trực thăng biến thành một chấm đỏ và từ từ hạ cánh xuống sườn núi.
Tần Thiên cắn răng nói: "Hay lắm, Nile!"
"Bọn chúng trốn ở một nơi mà không ai có thể ngờ tới, bắt giữ Thủ Hộ Giả của bộ lạc và khống chế bộ lạc thay bọn chúng phòng ngự kẻ thù."
"Sau đó dựa vào trực thăng để liên lạc với thế giới bên ngoài.

Đúng là thiên tài!"
Bây giờ, hắn hoàn toàn chắc chắn rằng nhân vật số 3 bên cạnh Độc Sư, cũng chính là mục tiêu trong chuyến đi của họ- Nile, đang ẩn náu trên ngọn núi này.

Tên này bao gồm toàn bộ băng đảng Độc Sư, không chỉ Tần Thiên đang truy lùng hắn ta, mà cảnh sát thế giới cũng đang truy nã trên toàn thế giới.
Trốn ở đây, chẳng trách không ai có thể tìm được.
Không biết, liệu Độc Sư có ở đây không.Nếu hắn ta ở đây, vậy thì đó thực sự sẽ là một thắng lợi lớn.
Tàn Kiếm nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt trở nên nghiêm trọng, nói: "Thiếu chủ, cậu nói xem, Nile bắt được Thủ Hộ Giả, có phải hắn đã giết từ lâu rồi không."
"Suy cho cùng để lại cũng là một nhân tố không chắc chắn."
Tần Thiên thấp giọng nói: "Có lẽ là không."
"Nile muốn sử dụng Thủ Hộ Giả để kiểm soát Tế Tự."
"Giết Thủ Hộ Giả, Tế Tự không nghe lời thì sao?"
"Ngược lại, có Thủ Hộ Giả trong tay, nếu Tế Tự dám trái lệnh, bọn họ sẽ thả Thủ Hộ Giả ra."
“Với uy tín của Thủ Hộ Giả trong bộ tộc, Tế Tự lập tức mất đi quyền lên tiếng.”
Tàn Kiếm gật đầu và nói: "Thiếu chủ nói đúng."
“Bây giờ,cậu hãy căn dặn đi.”
Tần Thiên thở phào nhẹ nhõm, đối mặt với kẻ địch xảo quyệt như vậy, hắn căn bản không dám lơ là.
"Back, ông hãy dẫn Tiểu Lộc đi tìm một cái hang động gần đây trốn."
"Đúng rồi, Back, xin hãy dạy tôi vài từ bằng tiếng thổ dân: Chúng ta là bạn và chúng tôi đến đây để cứu bạn nói như thế nào?"
Back lẩm bẩm mấy lần, Tần Thiên miễn cưỡng ghi nhớ.
Đây là sự chuẩn bị để có được sự tin tưởng của Thủ Hộ Giả sau khi xông vào.
Sau đó, Tần Thiên nói với Đào Phương: "Người anh em, anh hành động một mình, có thể tìm được điểm khống chế cao."
"Hãy nhớ, đừng để trực thăng cất cánh."
"Tôi hiểu." Đào Phương gật đầu.

Trên lưng một khẩu súng bắn tỉa dài, anh ta biến mất trong bóng tối như một bóng ma.
Anh ta là chuyên gia trong lĩnh vực này, không cần Tần Thiên giải thích cũng biết phải làm thế nào.
"Chú Tàn, chúng ta lên trước rồi tính tiếp!"
Sau khi sắp xếp xong cho Tiểu Lộc và Back, Tần Thiên đích thân dẫn đầu đoàn, cả nhóm nhanh chóng leo lên núi.
Chẳng bao lâu, đã đến được lưng chừng núi.
Những gì nhìn thấy trước mắt đến Tần Thiên cũng phải giật mình.
Trên vùng đất bằng phẳng phía xa, một đại viện được xây bằng đá.

Không biết cần bao nhiêu tinh lực mới có thể xây một ngôi nhà ở một nơi như thế này.

Có vẻ như đây chính là sào huyệt.
Nếu chỉ là nơi ẩn náu tạm thời thì không cần thiết phải tốn nhiều công sức như vậy.
Đến gần hơn, tiếng chó sủa truyền đến.
Tần Thiên vội vàng bảo mọi người nấp đi.
Ngay khi họ ẩn nấp, bên trong chòi canh đơn giản trên mái nhà, đèn được bật sáng, người bên trong dùng đèn pin soi qua.
Trong lòng Tần Thiên run lên, vội vàng bảo A Tân thả con sói nhỏ từ trong lòng ra.
Con sói nhỏ kêu vài tiếng rồi chạy ra bãi đất trống.
Nhận ra rằng đó chỉ là tiếng kêu của một con sói nhỏ, vài tiếng cười và chửi rủa vang lên từ chòi canh gác, rồi đèn tắt.
Toàn bộ nơi này lại một lần nữa chìm vào bóng tối.
Tần Thiên thở phào nhẹ nhõm, nói: "Chú Tàn, Thôi Minh, Trúc Diệp Thanh."

"Các ngươi vòng qua các vị trí khác, tôi đi hướng chính diện, chờ một lát, chúng ta cùng xông vào từ bốn phía."
"Có lẽ trong tay, bọn chúng có vũ khí hạng nặng.

Tốt nhất là không cho chúng có thời gian cầm vũ khí."
"Lão Mã, anh và Vô Thường có trách nhiệm canh giữ cửa trước và cửa sau."
"Nếu có người đi ra, trực tiếp giết chết."
"Thiết Ngưng Sương, chị Mai, A Tân, Lang Trung và Thiết Tí, mọi người hỗ trợ phía sau và tuỳ cơ hành sự."
"Hành động!"
Tàn Kiếm, Thôi Minh và Trúc Diệp Thanh lập tức lùi lại và đi vòng sang các hướng khác.
Tần Thiên hít thở sâu, ra khỏi chỗ ẩn nấp, đi thẳng về phía cửa chính.
Con chó lại sủa.
Hắn nghe thấy tiếng động phát ra từ chòi canh gác.
Một chùm sáng mạnh chiếu tới.
Tần Thiên đứng trong ánh sáng, lộ ra nụ cười rạng rỡ, sau đó, làm một cử chỉ.
Trong không khí vang lên tiếng đạn bắn.
Những người trong chòi canh chưa kịp phát ra âm thanh thì đã bị Đào Phương nhắm bắn vào đầu.

Nòng súng có bộ giảm thanh nên không phát ra âm thanh gì.
“Có chuyện gì thế?” Giọng nói đặc sệt của người đàn ông ngoại quốc vang lên.
Thân thể Tần Thiên linh hoạt, trực tiếp nhảy vào.
Trong phòng đối diện, một người đàn ông da đen cao lớn đúng lúc đi ra kiểm tra, nhìn thấy Tần Thiên, há miệng muốn hét lên.
Tần Thiên nhanh như một bóng ma, xông đến bóp cổ hắn ta.
Cùng lúc đó, Tàn Kiếm, Trúc Diệp Thanh và Thôi Minh cũng nhảy vào.
Bốn người lao vào các phòng khác nhau.
Bắt đầu giết chóc!
Là nhân vật số ba trong Tập đoàn Độc Sư, đây chính là đại bản doanh của Nile.
Tổng cộng có hơn hai mươi cao thủ đang mai phục.
Tuy nhiên, đám người Tần Thiên như từ trên trời rơi xuống.
Nhiều người trong số họ thậm chí không có cơ hội chống trả, ngã xuống đất và chết trong bàng hoàng.

Tiếng la hét lớn cùng với tiếng chó sủa.
Trong những căn phòng tối, đèn được bật lên.
Một số kẻ bị thương muốn chạy trốn đã bị đám người Thiết Ngưng Sương đợi ở bên ngoài giết chết.
Quỷ Vô Thường vung sợi xích sắt lớn lao vào.
Vừa rồi Tần Thiên không xếp hắn ta vào cấp một bởi vì động tĩnh mà hắn ta gây ra tương đối lớn, sẽ đánh rắn động cỏ.

Bây giờ cuộc hỗn chiến đã bắt đầu, không còn gì phải lo lắng nữa.
Hắn ta vung sợi xích sắt lớn, đập một cách ngẫu nhiên.

Tất cả những con chó hung ác lao đến đều bị đánh đến mức não nổ tung.
Tần Thiên nhìn thấy trực thăng đậu ở phía xa, liền kêu lên: "Vô Thường, đập vỡ máy bay trước đi!"
Vô Thường lao tới, vung một sợi xích sắt lớn nặng hơn trăm kg, định đập nát nó.
Máy bay trực thăng tuy kiên cố nhưng không thể chịu được cú đánh của Vô Thường.
Đúng lúc này, một giọng nói từ trong nhà phát ra.
"Dừng lại!"
"Tần Thiên, mày không muốn hắn sống nữa sao?"
"Nếu mày dám đập vỡ máy bay, tao sẽ giết hắn!"
Một gã hói một mắt cùng với một ông già da đen nhỏ bé có bộ râu trắng từ trong nhà lao ra.
Hắn ta để ông già trước mặt mình và ấn mạnh Desert Eagle trong tay vào thái dương của ông già.
Chú thích: Desert Eagle hay D.Eagle hay Đại bàng sa mạc là một loại súng ngắn bán tự động nòng lớn nạp đạn bằng khí nén chủ yếu được chế tạo ở Israel bởi nhà máy IMI cho công ty Magnum Research
Tần Thiên giơ tay ra hiệu mọi người dừng lại.
Hắn cười lạnh: "Mày chính là Nile?".


Bình luận

Truyện đang đọc