THẦN VƯƠNG LỆNH


“A Nhân!”
Nhìn thấy thiếu gia Tiết Nhân, Alice vội vàng nũng nịu, chạy tới ôm lấy cánh tay anh ta.
Cố ý làm nũng nói: “A Nhân, anh nhìn anh đi, hôm nay là bữa tiệc của anh, vậy mà anh lại ở bên trong lâu như vậy không đi ra.”
“Em thấy mọi người cũng nóng lòng chờ đợi rồi, nên đã giúp anh tiếp đãi một chút.”
“Thế nào, anh hài lòng chứ?”
Tiết Nhân mỉm cười gật đầu.
Anh ta rất hài lòng với bầu không khí trước mắt này.

Vốn dĩ, loại đàm phán bồi thường này hai bên đều thường mang thái độ đối địch.
Điều anh ta lo lắng nhất chính là những cư dân này sẽ tức giận đỏ mặt tía tai, như vậy thì công việc sẽ không dễ dàng tiến hành.
Bây giờ có vẻ như việc mời Alice, một người phụ nữ giỏi giao tiếp tới đây là một lựa chọn rất sáng suốt.
Anh ta còn chưa mở miệng đối phương đã vui vẻ chào hỏi rồi, vậy tiếp theo dễ nói chuyện rồi.
“Tiết thiếu gia đẹp trai quá!”
“Trai tài gái sắc, đúng là trời sinh một cặp với Alice.”
“Tiết thiếu gia, nhất định phải có ưu đãi về điều khoản bồi thường cho chúng tôi đó.”
“Cải tạo tiểu khu là chuyện tốt để phát triển Long Giang, cảm ơn Tiết thiếu gia đã tiếp nhận dự án này, chúng tôi kính Tiết thiếu gia một ly.”
Tiết Nhân bề ngoài nho nhã lễ độ nhưng trong lòng đã nở hoa.
“Chỉ cần mọi người hợp tác với việc di dời của chúng tôi, việc bồi thường là chuyện nhỏ.”
“Nào, tôi và Alice mời mọi người một ly!”
Anh ta cầm ly rượu lên, đang định một hơn uống cạn.


Đột nhiên, trong khóe mắt, xuyên qua đám đông, anh ta nhìn thấy một người phụ nữ đang đứng ở cửa.
Anh ta run lên, rượu trong ly đều vang lên trên ngực Alice.
“Ui da!”
“A Nhân, sao anh lại không cẩn thận như vậy!”
“Nhìn thấy hàng xóm cũng không cần kích động như vậy.” Alice vừa sửa sang lại quần áo, vừa làm nũng nói: “Đây là bộ váy người ta mới mua, phiên bản giới hạn đấy.”
“Em mặc kệ, anh phải đền cho em.”
“A Nhân, anh làm sao vậy?”
Thấy ánh mắt Tiết Nhân nhìn thẳng về một phía, sắc mặt Alice có hơi thay đổi.
Mọi người cũng chú ý tới ánh mắt của Tiết Nhân nhìn về phía Tô Tô.
Chàng trai trước đó cũng nhếch miệng cười nói: “Tiết thiếu gia, anh cũng có hứng thú với cô ta sao?”
“Có điều loại phụ nữ không biết xấu hổ này, cũng quá không xứng với thân phận của anh rồi!”
Alice vội vàng cười nói: “A Nhân, bây giờ anh đã biết tại sao vừa rồi mọi người lại vui vẻ như vậy rồi chứ?”
“Bởi vì bọn em phát hiện trong tiệc rượu hôm nay có một người bán nghệ trà trộn vào.”
“Bọn em đang định để cô ta nhảy cho mọi người xem.”
“Anh đến vừa đúng lúc, bây giờ anh có thể để cô ta biểu diễn làm hài lòng mọi người.”
Sau khi làm hài lòng mọi người, thì điều khoản bồi thường sẽ dễ thương lượng hơn.

Cô ta nghĩ rằng gợi ý của mình rất hay.
“Câm miệng!”
Tiết Nhân quát lớn rồi đẩy Alice ra, kích động chạy tới trước mặt Tô Tô.
“Tô Tô, là em sao?”
“Tô Tô, thật sự là em rồi!”

Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Vị thiếu gia này lại biết Tô Tô? Hơn nữa, có vẻ như có mối quan hệ không tầm thường.
Trong mắt mọi người đều hiện lên một vẻ khó hiểu.
Lúc Tiết Nhân xông tới, trong đôi mắt xinh đẹp của Tô Tô hiện lên một tia sáng và sự hoảng loạn.
Cô buộc mình phải bình tĩnh lại và nói: “Không ngờ anh chính là thiếu gia của tập đoàn Kiến Nhân.”
“Tiết Nhân, đã lâu không gặp.”
Tiết Nhân kích động nói: “Anh cũng không ngờ lại gặp được em ở đây.”
“Em cũng là cư dân của khu Long Hồ sao? Sao em không nói sớm!”
“Đáng lẽ em nên đến tìm anh sớm hơn!”
Nét mặt Tô Tô có chút thay đổi, nhưng vẫn im lặng không nói gì.
Trong thế giới của cô, trước khi có sự xuất hiện của Tần Thiên, quả thật đã từng có một người đàn ông, phải nói là một chàng trai, người đó chính là Tiết Nhân trước mặt này.
Bọn họ học cùng một trường cấp 3, nhưng sau khi tốt nghiệp Tiết Nhân đã đi ra nước ngoài.
Mấy năm sau đó hai người vẫn còn liên lạc.
Tiết Nhân rất có tài năng, hơn nữa cũng không giống như các chàng trai khác.

Tuổi còn trẻ, nhưng đã nho nhã lễ độ, rất có phong cách của quân tử thời xưa.
Lúc đó có rất nhiều nữ sinh theo đuổi Tiết Nhân, còn Tiết Nhân nhìn thì có vẻ như không hề bận tâm, nhưng thực tế lại thường xuyên tỏ ra ưu ái Tô Tô.
Có cô gái nào lại không ôm một giấc mộng thanh xuân.
Tô Tô khi đó cũng có chút động lòng.
Mỗi một bức thư Tiết Nhân viết đều được cô cẩn thận giữ lại.

Cô ngốc 5 năm sau khi tỉnh lại, đối mặt với hôn nhân của mình và Tần Thiên, cô quả thật đã từng nhớ tới những bức thư kia.
Nhưng cô không tìm thấy.
Chắc là do lúc trước gia đình có biến động, trong quá trình chuyển nhà đã bị Dương Ngọc Lan bán đi như một món đồ phế phẩm.
Vì lý do này, mặc dù Tô Tô không dám hỏi Dương Ngọc Lan, nhưng trong lòng cô không khỏi có chút tiếc nuối.
Chỉ là cô không ngờ rằng người con trai mà cô từng nghĩ cả đời sẽ không bao giờ gặp lại này lại đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.
Anh ta bây giờ đã không còn là chàng trai trẻ trung đó nữa, mà đã trở thành thiếu gia của một tập đoàn lớn.
Chủ trì một dự án lớn như vậy.
Trong lúc nhất thời, Tô Tô rơi vào trạng thái bối rối.
“Không ngờ anh lại đính hôn với Ngưu Ái Lệ.” Tô Tô vẫn có chút thất vọng với mắt nhìn người của Tiết Nhân, nhưng nói vị hôn thê của người khác không tốt ngay trước mặt họ không phải là tính cách của cô.
“Chúc hai người hạnh phúc.”
“Tôi có chút không thoải mái, tôi về trước đây.”
Cô quay người lại muốn rời đi.
“Tô Tô, em đừng đi!” Tiết Nhân kích động nắm lấy tay Tô Tô.
Người Tô Tô khẽ run lên, sau khi phản ứng lại cô vội vàng rút tay về.
Ngưu Ái Lệ xông tới, kích động nói: “A Nhân, đây rốt cuộc là chuyện gì?”
“Tại sao anh lại biết loại người này?”
Tiết Nhân trừng mắt nhìn Ngưu Ái Lệ, nghiến răng nói: “Cô nói với mọi người biết cô là vị hôn thê của tôi?”
“Em—”
“Cô chỉ là một blogger nhỏ bé nổi tiếng mạng, liều mạng chen tới bên cạnh tôi, rốt cuộc cô muốn làm gì?”
“Nếu như cô muốn gả vào hào môn, vậy thì bây giờ tôi có thể nói cho cô biết, cô đã tính sai rồi.”
“Nhà họ Tiết chúng tôi mặc dù là hào môn, nhưng không phải là thứ mà loại phụ nữ như cô có thể chạm vào.”
“Tiết Nhân, anh điên rồi sao? Sao anh lại vì người phụ nữ này mà đối xử với tôi như vậy?”
“Anh quên tối qua anh đã nói như thế nào rồi sao?”
“Câm miệng!” Mặt Tiết Nhân biến sắc, trực tiếp giơ tay tát cho Alice một cái, khiến cho cô ta ngơ ngác.
“Ngưu Ái Lệ, mong cô tự trọng!”

Sau đó, anh ta lại vội vàng giải thích với Tô Tô: “Tô Tô, đây đều là hiểu lầm.”
“Xin em nhất định phải tin anh, anh không có bất kỳ quan hệ gì với người phụ nữ họ Ngưu này.”
“Là cô ta chủ động cầu xin anh để cho cô ta đến tham gia buổi tiệc rượu này.”
Ngưu Ái Lệ thẹn quá hóa giận, còn muốn nói gì đó.

Lúc này, từ phía sau lại có một một người phụ nữ trung niên mập mạp xông tới.
“Ngưu Ái Lệ, con hồ ly tinh nhà cô!”
“Lúc còn đi học cô đã làm bại hoại lãnh đạo của mình, bây giờ lại tới đây giở thủ đoạn!”
“Đồ tiện nhân, lão nương sẽ xé xác cô ra!”
Bà ấy không hề giải thích mà xông tới, vừa nắm vừa cào Ngưu Ái Lệ.
Ngưu Ái Lệ làm sao có thể chịu được, cô ta hét lên rồi bỏ chạy tứ phía.
“Sư mẫu, sao cô lại ở đây?”
Nhìn thấy người phụ nữ này Tô Tô cũng ngây người.

Vậy mà lại là vợ của thầy của cô ở bệnh viện Trung Y lúc trước.
Cô còn nhớ hình như tên là Vương Cương Đan.
“Tô Tô, mau đến giúp cô!”
“Con hồ ly tinh này lúc trước không chỉ làm bại hoại chồng cô, mà còn hãm hại em, khiến em mất suất thực tập ở đại học Y khoa.”
“Hôm nay chúng ta không thể tha cho cô ta được!”
Ngưu Ái Lệ giống như một con gà con đang bị đại bàng săn đuổi, chạy đi tìm sự giúp đỡ.
Nhưng sau khi chứng kiến những sự việc này, những người có mặt tại hiện trường đã biết ai là trà xanh thực sự.
Không ai giúp cô ta.
Vương Cương Đan quá hung dữ, bà ấy lao lên như một con sói, túm lấy tóc Ngưu Ái Lệ rồi ném nó xuống đất.
Cưỡi lên và bắt đầu xé quần áo của cô ta..


Bình luận

Truyện đang đọc