THẦN VƯƠNG LỆNH


"Tần tiên sinh, không ngờ anh không chỉ có y thuật kinh người mà võ thuật cũng rất lợi hại."
"Đúng là làm cho người khác mở mang tầm mắt."
Trên đường đi, Dương Vinh thấy Liễu Như Ngọc luôn đỏ mặt không nói lời nào, cho nên chị ta chủ động phá vỡ bầu không khí trầm mặc.
Đối với Tần Thiên, hiện tại chị ta cũng thật sự là làm mới nhận thức của mình, ánh mắt nhìn về phía Tần Thiên cũng đã thay đổi.
Một người đàn ông cực phẩm như Tần Thiên, Dương Vinh tự hỏi nếu không phải có Liễu Như Ngọc ở giữa thì chị ta chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Nói thật tuy Dương Vinh đã hơn ba mươi tuổi, chỉ có thể làm nền khi ở cùng một chỗ với Liễu Như Ngọc.
Tuy nhiên cái dáng vẻ thướt tha cả chị ta, thật sự có ít người có thể bì được.
Nhìn thấy ánh mắt này của Dương Vinh, Tần Thiên cảm giác có chút sợ hãi.
Hắn xấu hổ cười: "Cái này sao, khụ, thật ra cũng không có gì hiếm lạ.”
"Chỉ là… ừm, thị lực tốt hơn một chút, tốc độ nhanh hơn một chút mà thôi."
"Các cô đã biết ánh mắt cùng với tốc độ đủ nhanh, chính là công năng cơ bản của thầy châm cứu mà thôi."
"Vậy sao?" Dương Vinh quay đầu lại, nhìn chằm chằm Tần Thiên: "Vậy cậu có thể dạy tôi châm cứu không?”
"Không đúng, là gần đây tôi cảm thấy cơ thể không thoải mái, ngủ không ngon.

Cậu có thể châm cứu cho tôi không?”
"Ách..."Mặt Tần Thiên đầy hắc tuyến, không biết nên trả lời như thế nào.
Không hiểu sao Tần Thiên lại có cảm giác ánh mắt của người đại diện này đang muốn ăn tươi nuốt sống mình vậy.
"Chị Vinh, Tần tiên sinh không chỉ y thuật và võ thuật lợi hại, mà kỹ năng bắn súng cũng rất lợi hại."
Liễu Như Ngọc giúp Tần Thiên giải vây, nói: "Lần trước ở Milan, may anh ấy đã bắn một phát súng quyết định vào lúc quan trọng.”
"Nếu không bọn em đều đã chết rồi."
“Thế à!” Dương Vinh cười nói: "Vậy hy vọng có cơ hội có thể lĩnh giáo sự lợi hại của Tần tiên sinh.”

"Nếu có thể dạy tôi mấy chiêu thì càng tốt."
"Tần tiên sinh, cậu không phiền chứ?"
Tần Thiên không nói gì, trong lòng thàm nghĩ người trong giới giải trí như các người, đều tự nhiên như vậy sao?
Hắn nhìn về phía Liễu Như Ngọc, hy vọng Liễu Như Ngọc có thể giải vây giúp mình.
Ai mà ngờ Liễu Như Ngọc lại đẩy hắn một cái, che miệng cười nói: "Anh mau đồng ý đi!”
"Tìm cơ hội, dạy chị Vinh mấy chiêu."
Dương Vinh cười nhạo nói: "Như Ngọc, em đừng ghen tị.

Nếu em không phiền, chúng ta có thể cùng nhau học hỏi từ Tần tiên sinh.”
Liễu Như Ngọc bĩu môn nói: "Muốn học thì tự chị học, em không học.”
Tiếp theo hai người phụ nữ cãi nhau, chị một câu em một câu, đương nhiên Tần Thiên trở thành đối tượng trêu ghẹo của bọn họ.
Tần Thiên không xen vào được, vẻ mặt ngơ ngác.
Hắn là ai? Hắn đang ở đâu?
Hắn cảm thấy khi bị hai người phụ nữ trêu chọc?
Hắn phát hiện với sự dẫn dắt của Dương Vinh, Liễu Như Ngọc là ngọc nữ thiên hậu thanh thuần cũng đã bắt đầu hư hỏng.
Hắn cố ý trầm mặt không nói lời nào, trong lòng lại điên cuồng gào hét, ước gì mau đến Long Giang để thoát khỏi hai người phụ nữ này.
Cuối cùng, năm giờ chiều, xe cũng vào địa phận Long Giang.
Có lẽ nghĩ sắp được gặp vợ Tần Thiên, Liễu Như Ngọc không hiểu sao lại cảm thấy có chút lo lắng, cuối cùng không trêu chọc nữa.
Dương Vinh cũng khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc.
Tần Thiên đã nói trước với Tô Tô biết, Liễu Như Ngọc sẽ đến.


Tô Tô ở công ty đã sớm chuẩn bị sẵn sàng để tiếp đón.
Vì vậy chiếc Toyota Alphard đi thẳng đến trước tòa nhà Tô Ngọc.
Chỉ thấy trước cửa toà nhà giăng đèn kết hoa, Tô Tô cho người khẩn cấp in khẩu hiệu đỏ thắm, nhiệt liệt hoan nghênh đại minh tinh Liễu Như Ngọc.
Bản thân cô và Liễu Thanh, Cung Lệ, cùng với nhân viên cốt cán của công ty cũng đều xếp hàng tiếp đón.
Nhìn thấy Liễu Như Ngọc từ trên xe đi xuống, Tô Tô cầm một bó hoa vội vàng đi tới tặng Liễu Như Ngọc.
“Liễu đại minh tinh, cô là thần tượng của tôi đấy!”
"Thật không thể tưởng tượng được, cô lại có thể đồng ý làm người phát ngôn của chúng ta.

Tôi thực sự rất xúc động!”
Liễu Như Ngọc có chút xấu hổ, nói: "Tô tổng, cô mới là người tôi kính nể.”
"Không chỉ xinh đẹp như hoa, còn có tài hoa như vậy."
"Tần tiên sinh có thể cưới cô làm vợ, thật sự là may mắn của anh ấy."
Liễu Như Ngọc nói xong nhịn không được liếc Tần Thiên.
Tô Tô vội vàng nói: “Làm gì có làm gì có.”
"Ông chồng Tần Thiên này của tôi bình thường ở nhà ham ăn biếng làm.

Khi thấy Liễu đại minh tinh còn không phải cơm bưng nước rót sao.”
"Đàn ông đều như vậy, ăn trong bát nhìn vào trong nồi.

Hơn nữa không có đàn ông nào mà không thích ngôi sao lớn.”

"Huống hòi còn là tình đầu quốc dân như cô."
Liễu Như Ngọc cười nói: "Tô tổng nói đùa rồi.”
"Chẳng qua tôi chỉ đang nhờ Tần tiên sinh giúp một việc."
"Tự tiện mượn chồng của Tô tổng mà không báo một tiếng, thật sự xin lỗi."
"Bây giờ tôi xin trả anh Tần nguyên vẹn về cho Tô tổng."
Tô Tô cười nói: "Đại minh tinh quá khách khí rồi, thật ra tôi cũng không thèm để ý đến đàn ông như này.”
"Cô cứ việc dùng."
Liễu Như Ngọc cười nói: "Tôi cũng không dám.


"Tuy người Tần tiên sinh ở bên cạnh tôi, nhưng luôn nghĩ về Tô tổng."
"Đấy, Tô tổng vừa gọi điện thoại, anh ta giống như bị dính câu thần chú, phi ngựa không ngừng chạy về."
......
Hai người phụ nữ xinh đẹp lỗng lẫy, chiếu sáng lẫn nhau.

Bọn họ năm tay nhau cười tủm tỉm nói chuyện, trông rất thân thiết giống như chị em ruột thịt.
Nhưng không biết vì sao Tần Thiên lại có cảm giác từng mũi tên lạnh lẽo bắn lên người mình.
Hắn có chút bối rối.
Vốn tưởng rằng đến Long Giang là được giải thoát.

Bây giờ đột nhiên phát hiện ra bản thân đã trở thành mục tiêu chung của hai người phụ nữ.
Dương Vinh ghé vào bên tai hắn cười nói: "Tần tiên sinh, bây giờ anh đã biết chưa? Có đôi khi cũng không dễ hưởng thụ diễm phúc như vậy đâu.”
(Diễm phúc có thể hiểu là may mắn có duyên với phụ nữ.)
"Thấy chưa, hai người phụ nữ này đều không đơn giản."

"Khụ..." Tần Thiên ho khan một tiếng, nói: "Cái kia, chuyện đại diện, mọi người cứ từ từ nói chuyện.”
"Tôi bỗng nhiên nhớ mình còn có chút chuyện, tôi đi trước."
Hắn vừa nói xong đã vội vàng muốn chuồn đi.
"Đứng lại." Tô Tô lạnh lùng gọi hắn.
Tần Thiên giống như bị niệm chú, lúng túng nói: "Vợ à, còn có việc gì sao?”
Tô Tô nói: "Tối nay em muốn uống canh cá, anh đi mua một con cá tươi, nêm thêm một ít giấm giống như trước đây.”
Tần Thiên xấu hổ nói: "Cái đó, vợ à, tối nay em không ăn cơm với người phát ngôn sao?”
Liễu Như Ngọc phản ứng lại, vội vàng nói: "Không cần không cần.”
"Buổi tối tôi và chị Vinh tùy tiện ăn một chút gì đó ở khách sạn là được."
"Không quấy rầy Tô tổng cùng chồng ăn tối dưới ánh nến lãng mạn được."
"Vậy làm sao mà được." Tô Tô kéo tay Liễu Như Ngọc, cười nói: "Thần tượng của tôi tới đây, tối nay không say tôi sẽ không về.”
"Bảo anh ấy chuẩn bị canh cá là để làm canh giải rượu mà."
"Đúng rồi, anh chuẩn bị nhiều một chút.

Tối nay đại minh tinh sẽ đến nhà chúng ta ở, tất cả chúng ta cùng nhau uống canh cá.”
Liễu Như Ngọc mỉm cười không nói.
Tần Thiên phát hiện người chung quanh như Dương Vinh, Liễu Thanh, Cung Lệ, tất cả đều đang cười nhạo hắn.
Hắn cảm thấy mình ở đây thêm một giây nào nữa cũng đều dư thừa.
"Được." Hắn vội vàng đồng ý, sau đó chạy trối chết.
Mấy người phụ nữ đều phì cười.
Liễu Như Ngọc kéo tay Tô Tô, thành khẩn nói: "Tô tổng, cô đừng hiểu lầm, tôi và Tần tiên sinh, ừm, thật ra chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.”
“Lần này anh ấy đồng ý khám bệnh cho ông nội của tôi, cho nên tôi mới đồng ý với nah ấy làm người phát ngôn cho cô.”
“Hơn nữa thật sự cảm ơn mọi người.”.


Bình luận

Truyện đang đọc