THẦN VƯƠNG LỆNH

Chương 491

Không biết nghĩ đến cái gì, Liễu Như Ngọc có hơi im lặng.

Chị Vinh vội kéo tay cô, nói: “Những điều chị nói đều là suy nghĩ cho sự nghiệp của em. Nhưng chị biết tính cách của em.”

“Em yên tâm, chị tuyệt đối sẽ không dùng sự nghiệp để cố tình làm khó dễ tình cảm của em.”

“Chỉ cần em có người yêu, em hoàn toàn có thể tận hưởng một tình yêu ngọt ngào. Chỉ có điều, tạm thời đừng công khai là được.”

“Chị nói, chắc em sẽ không thật sự có người yêu rồi chứ?”

“Cậu ta là ai?”

Không đợi Liễu Như Ngọc trả lời, chị ta giống như phát hiện ra một lục địa mới, nói: “Đệch!”

“Chắc sẽ không phải là cái tên gặp ở Milan lần trước chứ?”

“Không được, tuyệt đối không được!”

“Tên đó hoàn toàn không xứng với em!”

“Nếu em muốn tìm, hoặc là con ông cháu cha, hoặc cũng phải là đại gia hàng đầu chứ.”

Nghĩ đến lần trước từ Milan trở về, Liễu Như Ngọc thường ngẩn ngơ mất tập trung, thỉnh thoảng còn bất chợt cười khúc khích một mình.

Chị Vinh như đối mặt với kẻ thù.

“Chị đừng nói bậy, em không có!”

“Em với Tần tiên sinh chỉ tình cờ gặp nhau, đã không liên lạc nữa rồi.”

Liễu Như Ngọc chuyển chủ đề, quan tâm nói

“Nói mau, chị đi mời ông cụ Vương Bá Niên của hiệp hội y học thế nào rồi?”

“Ông ấy có đồng ý đến khám bệnh cho gia gia không?”

Chị Vinh thở dài nói: “Ông cụ Vương là chủ tịch hiệp hội y học, luôn được gọi là thần y, quan lại quyền quý tìm ông ấy khám bệnh đều chen vỡ cửa đấy.”

“Chị đã nhờ rất nhiều quan hệ, cuối cùng mới gặp được ông ấy.”

“Như Ngọc, em phải có tâm lý chuẩn bị.”

Trong lòng Liễu Như Ngọc lộp bộp, thấp giọng nói: “Chị nói đi.”

Chị Vinh thấp giọng nói: “Bệnh tình của ông cụ, chị đã nói kỹ càng chi tiết cho Vương Bá Niên. Cũng đưa cho ông ấy xem những phiếu kiểm tra kia.”

“Ông ấy nói thế nào?”

“Ông ấy nói, theo như phương pháp điều trị thông thường thì quả thực không cứu được. Cũng chỉ được mười ngày nửa tháng mà thôi.”

Mắt của Liễu Như Ngọc lập tức đỏ hoe. Mặc dù đã có tâm lý chuẩn bị, nhưng, ai không ôm một chút hi vọng chứ?

Khoảnh khắc này, nghe Vương Bách Niên một chuyên gia y học nói như vậy chẳng khác nào cuối cùng nhận bản án tử hình.

Chị Vinh ôm vai Liễu Như Ngọc, đưa khăn giấy cho cô lau mắt, dịu dàng nói: “Chị biết, ông cụ có ơn với em. Lại nhận em làm cháu gái nuôi.”

“Những năm này, mặc dù ông ấy không trực tiếp ra mặt, nhưng nếu không có quan hệ của ông ấy thì con đường ngôi sao của em cũng sẽ không suôn sẻ đến vậy.”

Liễu Như Ngọc nghẹn ngào nói: “Ông ấy chính là gia gia ruột của em! Là người thân thiết nhất đời này của em!”

Bình luận

Truyện đang đọc