THẦN VƯƠNG LỆNH


Ngày hôm sau, tất cả đều rất bình yên.

Buổi tối là buổi tiệc, sắp đến thời khắc gặp được ngôi sao lớn và nhiều người nổi tiếng, Tô Tô và Liễu Thanh đặc biệt căng thẳng.

Họ kiểm tra đi kiểm tra lại quá trình của buổi tiệc, đây là lần đầu tiên tập đoàn Tô Ngọc xuất hiện trước công chúng, sợ sẽ xảy ra sai sót.

Muốn tìm chị Xuân tham khảo giúp một lần nữa, nào ngờ điện thoại của chị Xuân trực tiếp tắt máy.

Tô Tô đích thân đến gõ cửa, chị Xuân không vui nói có chuyện gì thì đợi cô ta ngủ dậy rồi nói.

Mãi cho đến buổi chiều, chị Xuân mới uể oải thức dậy.

Nhìn đồ vật và quy trình mà Tô Tô và Liễu Thanh quy định cho buổi tiệc, cô ta ném thẳng sang một bên.

“Đồ uống và bánh ngọt quá tệ, chẳng ra sao cả.

Đổi hết đi.”
“Rượu vang phải là rượu Bordeaux cổ điển, bánh ngọt thì các người đến khách sạn Michelin mời đầu bếp đến làm tại chỗ.”
Tô Tô tức đến nỗi nói không nên lời.

Dựa theo tiêu chuẩn của chị Xuân, họ sẽ phải chi trả hàng triệu đồng cho một buổi tiệc.

Không chỉ vậy, chị Xuân còn lạnh lùng cười nói “Tôi và tiểu thư Mục Phi Phi sẽ chỉ định danh sách khách mời tham gia, các cô không cần lo lắng.”
“Còn, nếu các cô muốn mời thì phải có được sự đồng ý của tôi.”
Liễu Thanh tức giận nói “Hóa ra chúng tôi tốn nhiều tiền như vậy, cũng không có tư cách mời khách ư?”
“Chị Xuân, có phải chị quá đáng lắm rồi không?”
Chị Xuân lạnh lùng cười nói: “Cô hiểu cái gì.”
“Chắc cô sẽ không cảm thấy buổi tiệc đêm nay, các cô là nhân vật chính đấy chứ? Làm ơn đi, các cô chỉ chịu trách nhiêm thanh toán mà thôi.

Nhân vật chính thực sự là ngôi sao lớn của chúng tôi.”
“Tiếc tiền sao? Cô không nghĩ thử xem, đây là ngôi sao của chúng tôi lợi dụng quan hệ của mình để mở rộng mối quan hệ cho các cô đấy.”
“Những người tham dự đều rất cao quý.


Chỉ dựa vào một công ty nhỏ mới thành lập như các cô thì cả đời cũng đừng mong tiếp xúc được mối quan hệ này.”
“Vui vẻ đi!”
“Không biết cả thế giới có biết bao nhiêu người cầm rất nhiều tiền, chen nhau vỡ đầu để mời ngôi sao lớn của chúng tôi mà còn chưa có cơ hội đấy.”
Liễu Thanh tức không nói nên lời.

Tô Tô nghiến răng, nhịn.

Vẫn câu nói đó, đã lấy ra chục triệu đồng cho chi phí người phát ngôn hàng, thì cũng không thể vì chút ít tiền này mà việc sắp thành lại hỏng được.

“Tôi lập tức sắp xếp theo ý của chị Xuân.

Quả thực đây là lần đầu tiên chúng tôi làm việc này, nên có vài chỗ không làm tốt, mong chị Xuân chỉ bảo thêm.”
Chị Xuân lạnh lùng cười nói: “Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.”
“Đây là số điện thoại khác của tôi, bên dưới là số tài khoản ngân hàng.

Gần đây tôi chuẩn bị mua nhà còn thiếu năm trăm nghìn.”
“Xem như là tôi mượn chủ tịch Tô trước vậy.”
Tô Tô nghiến răng.

Mở miệng ra là năm trăm nghìn, quá ghê gớm.

Nói là mượn, nhưng ai cũng biết đây chính là một đi không trở lại.

Nhưng, tất cả đều vì sự nghiệp, phải nhịn!
“Nghe nói bên ngoài thành phố có Thần Long quán không tệ, rất linh nghiệm.

Gần đây tôi ngủ không ngon, tâm thần luôn hoảng hốt nên muốn đi xin xăm.”
“Chủ tịch Tô, tôi biết cô bận không có thời gian đi cùng tôi.

Vậy bảo nhân viên pháp chế này của cô đi cùng tôi đi.”
Ánh mắt của cô ta rơi trên người Tần Thiên.


Tần Thiên tức cười.

Động cơ lớn thật, một người quản lý nhỏ bé cũng dám bảo hắn đi dạo phố cùng.

Hắn sầm mặt nói: “Tôi không đi.”
“Cậu từ chối tôi?” Chị Xuân lập tức không vui.

Tần Thiên muốn nói gì đó thì Tô Tô vội nói: “Không có, hắn nói hắn rất mong chờ.”
“Chị Xuân, để hắn đi cùng chị.

Thuận tiện có thể bảo vệ chị.”
Tần Thiên kéo Tô Tô sang một bên, nghiến răng nói thầm: “Em vì người đàn bà thối tha này mà không cần chồng mình!”
Tô Tô thấp giọng nói: “Ngoan, nghe lời.

Trở về em sẽ thưởng cho anh.”
Trong lòng Tần Thiên rung động, vội nói: “Thưởng gì?”
Tô Tô xì một tiếng: “Dù sao cũng là thứ anh muốn.”
Tần Thiên còn muốn nói gì đó nhưng Tô Tô đã trợn mắt.

Ý là đừng được nước làm tới, anh cứng đầu nữa thử xem?
“Được thôi.” Tần Thiên chỉ có thể đồng ý trong bất lực.

Qua báo cáo của cấp dưới, hắn biết Mục Phi Phi và Phan Long luôn ở Long Cung không lộ diện.

Nên tạm thời sẽ không gây rắc rối.

Hơn nữa, Tô Tô có Lãnh Phong và những người bảo vệ, sự an toàn sẽ không có vấn đề.

Hắn cũng muốn tiếp xúc với chị Xuân này một chút, hi vọng có thể đào được một vài nội tình liên quan đến Mục Phi Phi.

Chị Xuân nở nụ cười, ném túi xách cho Tần Thiên và nói: “Đi theo tôi, sẽ có thêm nhiều năng lực.”

“Yên tâm đi anh chàng đẹp trai, tôi sẽ không để cho cậu chịu thiệt đâu.”
Cô ta kiêu ngạo giống như một nữ vương, đi ra khỏi khách sạn.

Bên ngoài thành phố, mặt trời tỏa sáng rực rỡ.

Dưới chân núi Thần Long, du khách đông đúc.

Điều khiến cho Tần Thiên suýt nữa tức điên là Vương Nghênh Xuân này lại bung lụa, xấu xí thích gây chú ý.

Nói gì là cô ta muốn tìm lại cảm giác yêu đương thời thiếu nữ, bảo Tần Thiên nhập vai chăm sóc cô ta giống như mối tình đầu.

Vì “phần thưởng” của Tô Tô nên Tần Thiên năm lần bảy lượt kiềm chế.

Theo chỉ thị của Vương Nghênh Xuân, mua mực nướng, kẹo hồ lô và nhiều món ăn vặt mà các bé gái thích ăn cho cô ta.

Và búp bê.

Còn chưa lên núi vào Thần Long Quán thì tay trái tay phải của hắn đã xách đầy đồ.

Quá đáng hơn là trên cổ còn treo mấy con heo Peppa.

Nếu để các anh em của Thần Vương Điện nhìn thấy cảnh này, có lẽ Tần Thiên cũng muốn chết.

Không còn cách nào khác, vì “phần thưởng” của vợ!”
Oai phong như hắn lại rơi vào trong tay của một người phụ nữ.

Chính Tần Thiên cũng cảm thấy hơi không tự trọng.

Cuối cùng, lên núi đến bên ngoài Thần Long Quán.

Vương Nghênh Xuân ỏn à ỏn ẻn nói: “Gần đây người ta luôn ngủ không ngon, có khi nửa đêm tỉnh giấc mở mắt cho đến trời sáng.”
“Cũng không biết là làm sao.”
“A Thiên, cậu cảm thấy tôi làm sao nhỉ?”
“Chắc sẽ không mắc bệnh gì chứ?”
A Thiên? Tần Thiên nổi da gà đầy người.

Thầm nói, cô không chỉ bị bệnh mà còn bệnh rất nặng.


May mà kiềm chế lại được, hắn mỉm cười nói: “Chị Xuân, chắc là do chị quá cô đơn đấy.”
“Có lẽ đến lúc yêu đương rồi.”
Vương Nghênh Xuân đỏ mặt nói: “Vậy cậu cảm thấy, phụ nữ giống như tôi thì người đàn ông như thế nào mới xứng được với tôi.”
Nói xong, cô ta nhích người lại gần.

Tần Thiên vội lùi về sau một bước, nói: “Cái này tôi cũng không biết.

Hay là, chúng ta đi vào hỏi Thần Long đạo sĩ đi.”
Thần Long Quán trên núi Thần Long, con đường Thần Long trong Thần Long Quán.

Vẫn có chút tiếng tăm.

Cho nên liên tục có người dâng hương.

“Vậy được, cậu nhất định phải xin xăm thượng thượng cho tôi, nếu không người ta sẽ không tha cho cậu đâu.”
Cô ta yểu điệu nắm cánh tay Tần Thiên bước lên cầu thang.

Vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy hai người phụ nữ đi ra từ trong Thần Long Quán, sắc mặt không khỏi thay đổi.

“Sao họ ở đây?”
Tần Thiên sửng sốt vội ngẩng đầu lên nhìn, cũng không khỏi ngây người.

Hai người phụ nữ đó, người trước mặt tuy chỉ có duyên gặp một lần nhưng vừa nhìn hắn vẫn nhận ra được, là chị Vinh người quản lý của Liễu Như Ngọc.

Người phụ nữ phía sau chị Vinh, mặc dù đeo kính râm đội mũ rất thấp, hoàn toàn không nhìn thấy mặt.

Nhưng, vừa nhìn Tần Thiên liền biết chính là thiên hậu Liễu Như Ngọc.

Sao họ ở đây?
Tần Thiên lập tức phản ứng kịp, muốn xoay người tránh đi.

Nhưng bất đắc dĩ, Liễu Như Ngọc và chị Vinh đều đã nhìn sang.

“Vương Nghênh Xuân, cô đến đây làm gì?” Giọng nói của Chị Vinh không vui.

Mà Liễu Như Ngọc lại nhìn chằm chằm Tần Thiên, ngạc nhiên nói: “Tần tiên sinh! Sao anh đến đây?”.


Bình luận

Truyện đang đọc