THẦN VƯƠNG LỆNH

Chương 404

Vốn tưởng rằng Cẩu Ca sẽ nói gì đó.

Nhưng nào ngờ.

“Ha ha ha!”

“Ha ha ha ha ha ha ha…”

“Ha ha ha ha!”

Sau đó, tiếng cười đột nhiên dừng lại, Trần Nhị Cẩu nghiêm túc nói: “Lãnh Phong, hộ tống vị đó về khách sạn. Sau đó, ngay lập tức qua đây đón tôi.”

“Vâng!” Lãnh Phong vội vàng nhận lệnh.

“Anh Tần, không ngờ anh còn là một xạ thủ.”

“Cảm giác giống như đang đóng phim vậy.” Trên máy bay, Liễu Như Ngọc nhìn Tần Thiên cười nói.

Cô ta không hiểu kỹ thuật bắn súng, trong mắt cô, cảnh tượng vừa rồi tuy rằng thần kỳ giống như làm phim vậy.

Nhưng mà, cũng không bị sốc như đám người Lãnh Phong.

Cô ta càng cảm thấy vui hơn, bởi vì người đàn ông này lại có được năng lực thần kỳ như vậy.

Tần Thiên cười và nói: “Đại minh tinh, bây giờ có thể nói cho tôi biết hôm nay rốt cuộc là ngày gì chưa?”

Liễu Như Ngọc mím môi cười nói: “Hôm nay là sinh nhật lần thứ 24 của tôi.”

“Anh Tần, cảm ơn anh.”

“Hửm?” Tần Thiên nhíu mày: “Cảm ơn tôi cái gì?”

“Cảm ơn anh, đã cùng tôi trải qua một ngày sinh nhật đáng nhớ như vậy.”

“Cả đời này tôi cũng sẽ không quên.”

Tần Thiên cười nói: “Vậy sau này tôi còn có thể gọi cô là Liễu Tiểu Hoa được không?”

Liễu Như Ngọc mỉm cười và nói: “Có thể. Đây là bí mật chỉ thuộc về hai chúng ta.”

Trước khi biết thân phận thật sự của Liễu Tiểu Hoa, hành động của cô ta quả thật có chút khó hiểu.

Bây giờ Tần Thiên đã hiểu.

Một ngôi sao lớn được bao quanh bởi ánh đèn sân khấu, vào ngày sinh nhật của mình muốn ra ngoài một mình để hít thở không khí.

Là lẽ thường tình.

Trở lại thành phố, Liễu Như Ngọc và Tần Thiên tạm biệt nhau, Liễu Như Ngọc được người đại diện của cô ta là “Chị Vinh” đón đi.

Trước khi đi, cuối cùng cô ta cũng lấy hết can đảm chủ động xin số điện thoại của Tần Thiên.

Điều này khiến cho chị Vinh nghi ngờ không thôi, nhiều lần cảnh cáo Tần Thiên không được nói chuyện này ra, để tránh ảnh hưởng đến danh tiếng của Liễu tiểu thư.

Trong mắt chị Vinh, Tần Thiên chính là một kẻ lãng tử muốn nhân cơ hội tán tỉnh ngôi sao lớn.

Tần Thiên cũng lười giải thích.

Cũng đã muộn, hắn vội vàng trở về khách sạn.

Mở cửa đi vào, lại phát hiện Tô Tô đang thu dọn lại hành lý, sắc mặt vô cùng khó coi.

Tần Thiên sửng sốt, vội vàng nói: “Làm sao vậy vợ?”

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Mặt Tô Tô ủ rũ nói: “Anh về vừa đúng lúc. Bây giờ đặt vé máy bay, ngay khi trời sáng chúng ta sẽ đi.”

“Huy chương vàng hội chợ gì đó, không cần cũng được!”

Bình luận

Truyện đang đọc