THẦN VƯƠNG LỆNH

Chương 402

Tần Thiên chưa kịp nói gì, Lãnh Phong đã vỗ một cái vào vai hắn.

“Anh Tần, anh phải cảm ơn hai người.”

“Một người, là Liễu tiểu thư. Là bởi vì cô ấy đã báo với người đại diện, nên người đại diện của cô ấy mới tìm tới chúng tôi.”

Tần Thiên nhíu mày: “Người còn lại thì sao?”

Lãnh Phong đắc ý nói: “Người còn lại, chính là tôi.”

“Vừa rồi không phải tôi từ khoảng cách mấy trăm mét, một phát bắn tỉa tên kia thì anh đã bị chặt đầu rồi.”

Mấy người bên cạnh cười nói: “Đúng vậy!”

“Anh Tần, còn không mau cảm ơn Lãnh đội trưởng của chúng tôi.”

“Lãnh đội trưởng của chúng tôi chính là thiện xạ, bách phát bách trúng, thiên hạ vô địch.”

Tần Thiên bỗng nhiên quở trách: “Đần độn!”

Một cước đá Lãnh Phong sang một bên.

Cùng lúc đó, vù một tiếng, một viên đạn từ bên ngoài bắn vào chỗ Lãnh Phong vừa mới đứng.

“Bên ngoài có tay súng bắn tỉa, mau nấp đi!” Tần Thiên lập tức kéo Liễu Như Ngọc trốn vào trong góc tường.

Đám người Lãnh Phong đều bất ngờ. Không ngờ khi họ tấn công quét sạch kẻ thù, họ lại bỏ sót một người ở bên ngoài.

Vừa rồi nếu không phải Tần Thiên kịp thời phát hiện thì Lãnh Phong đã bị bắn vào đầu rồi.

Anh ta bị dọa đến tái mặt.

“Khốn kiếp, lão tử liều mạng với hắn!”

Chửi thề xong, vừa ló đầu ra, lại bị đánh cho rụt đầu quay vào.

“Đội trưởng, không được!”

“Đối phương trốn ở trên lầu đối diện, hơn nữa rất chuyên nghiệp, chúng ta vừa ló đầu ra là đã trở thành mục tiêu.”

“Bây giờ phải làm sao?”

“Đội trưởng, lão Lục bị bắn vào chân, chúng ta phải nhanh chóng nghĩ cách rời khỏi đây!”

Sắc mặt Lãnh Phong trở nên tái nhợt, miệng không ngừng mắng chửi, nhưng lại không thể làm gì.

Tần Thiên cười lạnh nói: “Ngó đầu không ngó đuôi, bị người ta đánh không ngẩng đầu lên được, còn có mặt mũi tự xưng mình là thiện xạ.”

“Trần Nhị Cẩu dạy các cậu như thế sao?”

“Anh nói gì cơ?”

“Anh biết Cẩu ca?” Lãnh Phong mặt vô cùng kinh ngạc.

Có một đội viên không phục: “Họ Tần, anh nói mỉa mai gì vậy.”

“Trong tình huống này, cho dù là Cẩu ca của bọn tôi tới cũng không có cách giải quyết.”

Tần Thiên cười lạnh, nói với Lãnh Phong ở đối diện: “Ném súng của cậu qua đây cho tôi.”

“Anh nói gì?” Lãnh Phong chất vấn.

“Chấp hành mệnh lệnh!” Tần Thiên hô lớn.

Lãnh Phong rùng mình, theo bản năng nghe theo lời Tần Thiên nói ném khẩu súng trong tay qua.

Bình luận

Truyện đang đọc