THẦN VƯƠNG LỆNH


“Anh Thiên!”
Lãnh Phong nuốt nước miếng, kích động nói: “Tôi muốn báo cáo với anh một ý nghĩ.”
“Anh xem, khi công việc bảo vệ không bận, chúng tôi có thể chia nhau đến sơn trang mãnh thú để huấn luyện không?”
“Cừ thật, đêm qua sau khi so sánh với người của Thiên Phạt chúng tôi mới phát hiện, chúng tôi chênh lệch quá lớn!”
Những người khác cũng nhao nhao nói: “Phải đấy anh Thiên, mong anh cho phép!”
“Chúng tôi đảm bảo sẽ không lơ là công việc bảo vệ bên này.”
“Chúng tôi đã thỏa thuận với tiểu đội Thiên Phạt, họ hỗ trợ chúng tôi huấn luyện, chúng tôi dạy họ kiến thức về súng.”
Tần Thiên giả vờ khó xử, nói: “Này không hay lắm đâu.”
“Dù sao những thú dữ kia cũng quá hung dữ, lỡ như các người gặp chuyện không may thì làm thế nào?”
Lãnh Phong trầm giọng nói: “Anh Thiên là khinh thường chúng tôi, cảm thấy Cô Lang bọn tôi không chịu được khổ sao?”
“Các anh em, hãy cho anh Thiên xem đi!”
Nói xong, rút ra một con dao găm cắt đứt một miếng thịt trên cánh tay mà không hề nhíu mày.

Những người còn lại cũng vội vàng muốn làm theo.

“Được rồi, được ròi.” Tần Thiên mặt đầy hắc tuyến nói: “Đồng ý.”
“Chia ca như thế nào thì các người tự xem rồi làm nhé.”
“Ngoài ra Lãnh Phong, dù sao Cô Lang các cậu chỉ có vài người.

Bây giờ tôi cũng đồng ý các cậu, có thể tuyển vài người mới có tiềm lực để tiến hành huấn luyện.”
“Rõ!”
“Cảm ơn anh Thiên!”
Lãnh Phong xúc động đến nỗi hai mắt phát sáng.

Để cho họ đi huấn luyện lại đồng ý họ được tuyển người mới, mở rộng đội ngũ.

Có thể thấy rằng, theo thời gian tiểu đội Cô Lang sẽ lớn mạnh lại lần nữa.

Ít nhất trong lòng họ cũng ấm ức, đó chính là không thể thua tiểu đội Thiên Phạt.


Điều Tần Thiên muốn chính là hiệu quả này, bởi vì chỉ có cạnh tranh mới có thể tiến bộ không ngừng.

Tần Thiên thật sự lo lắng rằng nếu chỉ có một tiểu đội Thiên Phạt, thì về lâu dài họ sẽ mệt mỏi.

Tiếp theo, Tần Thiên gọi điện thoại gọi Ngô Thiên Hùng đến, lập kế hoạch vài nơi quanh Long Hồ để ông ta xây biệt thự.

\Một mặt, là để tiếp khách.

Dù sao, cũng rất tốt khi khách thân thiết đến và có thể ở lại nơi này.

Mặt khác, nhân viên bảo vệ và người giúp việc, người làm vườn, tài xế cũng đều phải có phòng riêng.

Hơn nữa, cả Long Viên có diện tích là ba trăm mẫu Anh.

Xây thêm vài căn biệt thự sẽ bớt trống trải và đơn điệu.

Ngô Thiên Hùng vỗ ngực đảm bảo: “Anh Thiên yên tâm, để nó cho tôi!”
“Anh Thiên?” Tần Thiên nghi ngờ hỏi.

Ngô Thiên dù sao cũng đã hơn năm mươi tuổi lại gọi mình là anh, dường như không thích hợp lắm.

Ngô Thiên Hùng vội cười nói: “Mặc dù tôi lớn tuổi hơn, nhưng tính theo địa vị giang hồ thì Tần tiên sinh đúng là đại ca!”
“Anh Thiên, anh cứ xem tôi như một đàn em dưới trướng đi.

Sau này có chuyện gì cứ việc ra lệnh.”
“Là tấm lòng của người em, lần này xây dựng biệt thự mới anh không được bỏ tiền túi ra nữa.”
“Tôi bao trọn gói!”
“Nếu anh không đồng ý, tôi sẽ không nhận việc này!”
Thấy ông ta nói thành khẩn như vậy, Tần Thiên liền gật đầu đồng ý.

Dù sao Ngô Thiên Hùng vẫn có ánh mắt.

Cái khác không nói, chỉ riêng việc Tần Thiên đánh đổ nhà họ Tiết để cho tập đoàn Cẩm Tú của ông ta đứng vững ở vị trí số một trong bất động sản Long Giang.

Thì những lợi ích sâu xa đằng sau sẽ không thể đo đếm bằng hàng tỷ.

Ngô Thiên Hùng đã có suy nghĩ đưa ra thị trường.

Ông ta biết, rất có thể đến lúc đó còn cần đến sự giúp đỡ của Tần Thiên.

Bây giờ các ông chủ lớn ở Long Giang, kể cả Ngô Thiên Hùng và Thiết Lâm Phong, mặc dù đều không xác định được rốt cuộc thân phận của Tần Thiên là gì.

Nhưng họ đều tin chắc rằng, Tần Thiên là một ông chủ lớn giấu mặt.

Là kiểu mà họ không thể trêu chọc nổi.

Mặc dù bây giờ Tần Thiên vẫn chưa có danh tiếng ở Long Giang, rất nhiều người đều không biết hắn.

Nhưng thực ra hắn đã là thủ lĩnh của cả Long Giang, danh xứng với thực.

Cho dù là bạch đạo hay hắc đạo.

Tiếp theo không có việc gì để làm, Tần Thiên đi dạo trong khung cảnh xinh đẹp và bầu không khí trong lành của Long Viên.

Cứ cảm thấy hơi bồn chồn.


Hắn ép mình bình tĩnh lại và phân tích rốt cuộc mình làm sao.

Sau đó hắn nhận ra rằng mình lại đang nhớ vợ.

Do dự một chút, hắn gọi điện thoại cho Tô Tô.

Tô Tô nghe máy rất nhanh: “Chuyện gì?” Giọng điệu vội vàng, hơn nữa bên kia rất ồn.

Nghe ra được bây giờ cô rất bận.

Tần Thiên nuốt nước miếng, nói: “Vợ, em đang làm gì thế?”
Tô Tô thấp giọng nói: “Không phải đã nói là ở nhà máy quay phim quảng cáo với Liễu Như Ngọc à.

Có chuyện gì, nói nhanh.”
Do dự một chút, Tần Thiên nói: “Vợ, chuyện rất nghiêm trọng.

Cái đó, anh có hơi nhớ em rồi.”
Đầu bên kia điện thoại, ban đầu Tô Tô giật mình còn tưởng đã xảy ra chuyện gì ghê gớm.

Sau khi nghe lời Tần Thiên nói thì cô thẹn quá hóa giận: “Cút!”
Gầm nhẹ một tiếng rồi trực tiếp cúp điện thoại.

Mặc dù khoảng thời gian gần đây tình cảm của cô và tên này đang tiếp tục tăng lên.

Nhưng, nhưng không có nghĩa là hắn có thể táo bạo như thế.

Thật không biết xấu hổ!
Mặc dù cô biết, sớm muộn cũng sẽ có một ngày như vậy, nhưng mà quá đột ngột!
Cảm giác được cơ thể khó chịu, cô càng thêm tức giận.

Điện thoại vang lên, Tần Thiên lại gọi đến, cô trực tiếp ngắt máy.

Bị từ chối, Tần Thiên cũng ý thức được rằng lần này có thể là mình đã thật sự gặp rắc rối.

Trong lòng Tô Tô vẫn là một cô gái, nên chắc chắn trong nhất thời sẽ không thể chấp nhận được.

Nên làm sao để cô tha thứ đây?

Tần Thiên nhớ ra, sáng sớm Tô Tô đã đi nên chưa ăn bữa sáng.

Hắn vội vàng gọi điện thoại cho Lâm Tước: “Phu nhân đang bận sao? Cô nói cho tôi biết địa điểm cụ thể của các cô, tôi đưa đến ít đồ ăn cho cô ấy.”
Lâm Tước thấp giọng nói: “Anh đợi một chút.”
“Vừa rồi tôi ở cùng với cô ấy nên không tiện nói chuyện.”
“Tiên sinh, có chuyện gì thế? Sắc mặt phu nhân rất xấu, lúc thì đỏ lúc thì trắng.”
“Chắc không phải là đêm qua hai người cãi nhau đấy chứ?”
Tần Thiên ấp úng nói: “Không có cãi nhau...!Cô mau nói địa điểm đi, tôi đưa bữa sáng đến.”
Do dự một chút, Lâm Tước nói: “Tiên sinh, tôi khuyên anh đừng nên đến.”
“Vừa rồi tôi không cẩn thận nhắc đến anh thì cô ấy đột nhiên nổi nóng.

Dường như rất không muốn gặp anh.”
“Anh yên tâm, tôi biết cô ấy không thích ăn bữa sáng, trong xe luôn chuẩn bị sẵn bánh quy nấm đầu khỉ, có tác dụng bồi bổ dạ dày.

Bây giờ cô ấy đang ăn đấy.”
“Đợi một chút tôi sẽ hâm nóng một gói sữa cho cô ấy.”
Lúc này Tần Thiên mới yên tâm và nói: “Vậy vất vả cho cô rồi Lâm Tước.”
Lâm Tước cười nói: “Đắc tội với vợ rồi chứ gì? Tiên sinh, có cần tôi cho anh một gợi ý để có được sự vui vẻ của cô ấy không?”
Tần Thiên vui mừng nói: “Nói mau.”
Lâm Tước cười nói: “Thực ra rất đơn giản.

Phụ nữ đều làm bằng nước, mềm lòng.”
“Chủ tịch Tô cũng vậy.

Anh đừng thấy bình thường cô ấy to tiếng, rất ghê gớm.

Nhưng thực ra rất mềm lòng.”
“Anh chỉ cần để cho cô ấy cảm nhận được sự thật lòng của anh là được.”
“Cũng không cần phải gióng trống khua chiêng, xa hoa lãng phí, mà đôi khi tình cờ là một vài chi tiết cũng có thể khiến cho cô ấy ấm áp.”
“Ví dụ như, tự tay làm món mà cô ấy thích ăn?”.


Bình luận

Truyện đang đọc