THẦN VƯƠNG LỆNH

Chương 339

Nhưng, ông ta vẫn cho rằng đây không phải là chuyện một mình Tần Thiên làm. Chỉ dựa vào một mình hắn, làm sao có thể khiến cho Long Giang thay đổi trong một đêm?

Nhất định là Thiết Lâm Phong!

“Đồ chó, ông đây chưa xong với bọn mày đâu!”

“Tần Thiên, Thiết Lâm Phong, bọn mày đợi đấy!”

“Tao muốn bọn mày chết không yên ổn!”

Ngay lập tức, ông ta gọi một cuộc điện thoại.

“Thôi Minh, Long Giang có thay đổi, từ bỏ nhiệm vụ của mày. Trở về trong thời gian ngắn nhất cho tao!”

“Nhanh!”

Thôi Minh, là một tên ăn mày ông ta mang về trong thời gian công tác ở nước ngoài.

Những năm này bí mật nuôi dưỡng bên cạnh Kiều Lục, một mặt là để giám sát Kiều Lục, mặt khác cũng là để bưng tai bịt mắt người khác.

Thực ra tác dụng thật sự của Thôi Minh là làm việc bí mật cho Tiết Kiến.

Ví dụ như, loại bỏ một số đối thủ kinh doanh.

“Ông chủ Tiết, nhiệm vụ của tôi sắp hoàn thành rồi.”

“Chúng ta đã nói, làm xong chuyến này thì tôi và ông sẽ thanh toán xong.” Trong điện thoại vang lên một giọng nói lạnh nhạt.

Tiết Kiến tức giận thở hổn hển, hét lớn: “Con trai của ông bị người ta đánh tàn phế rồi!”

“Kiều Lục cũng đã bị người ta giết!”

“Tao bảo mày từ bỏ nhiệm vụ, lập tức trở về. Mẹ nó mày không nghe rõ sao!”

Trong điện thoại im lặng một lúc, sau đó, lạnh nhạt nói: “Bắt đầu từ bây giờ, đối phương là một người chết.”

Thả điện thoại xuống, Tiết Kiến nhìn đứa con trai kêu gào đau đớn trên giường bệnh, trái tim ông ta rỉ máu.

Lúc này, vài bác sĩ mặc áo blouse trắng vội vàng đi vào.

Họ là chuyên gia mà Tiết Kiến mời đến từ tỉnh trong đêm. Vốn ông ta muốn đưa con trai đến bệnh viện có điều kiện tốt hơn ở tỉnh, nhưng dáng vẻ này của Tiết Nhân đã không thể nào di chuyển được.

“Giáo sư Vương, mau!”

“Nhất định phải cứu con trai tôi!”

Giáo sư Vương là bác sĩ khoa nội nổi tiếng trong nước. Sau khi ông ấy kiểm tra cho Tiết Nhân thì tháo khẩu trang ra, chỉ nói một câu “Ông chủ Tiết, xin lỗi.”

“Hết cách cứu chữa!”

Tiết Kiến ngây ra tại chỗ.

“Con à, ba biết con rất đau.”

“Ba đưa con về nhà.”

“Con kiên trì một chút nữa, đợi ba đem đầu của Tần Thiên và Thiết Lâm Phong đặt trước mặt con rồi con hẵng chết…”

Bất lực, ông ta chỉ đành cho người đưa Tiết Nhân trở về nhà cũ của nhà họ Tiết ở Long Giang.

Lá rụng về cội.

Bình luận

Truyện đang đọc