THẦN VƯƠNG LỆNH


"Bang chủ?"
Ưng ca ngẩn người, kích động nói: "Sao anh lại tự mình tới đây?”
“Chút chuyện nhỏ, em có thể xử lý!”
Lão đại của Thiên Long bang, bang chủ Cường Long lại đích thân tới!
Xem ra Ưng ca này thật sự là tâm phúc của Cường Long mà.

Cường Long đích thân dẫn người đến làm chỗ dựa cho hắn ta.

Ông chủ cửa hàng 4S trong nháy mắt giống như một con chó, gật đầu khom lưng châm thuốc mời Cường Long hút.

Cường Long chả thèm liếc nhìn ông ta lấy một cái.

Khi nhìn thấy Tần Thiên bị vây quanh ở giữa, hắn ta lập tức hiểu ra.

Nhìn thấy sát khí ẩn chứa trong mắt Tần Thiên, sắc mặt Cường Long tái nhợt, hắn ta chằm chằm Ưng ca nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: "Nói cho tao biết đang xảy ra chuyện gì.”
Ưng ca vội vàng nói: "Tên này tuyên bố sẽ đập nát cửa hàng, mà cửa hàng này là do em đang bảo kê.”
"Em tới chất vấn hắn, hắn lại nói hắn có một người anh em cũng là người của Thiên Long bang chúng ta."
"Cường ca, có phải tên này đang nói bậy hay không, hắn căn bản không có người anh em nào ở Thiên Long bang chúng ta?"
"Lại dám giả mạo tên Thiên Long bang chúng ta.

Cường ca bĩnh tĩnh em sẽ phế hắn.”
“Khốn kiếp!” Cường Long nổi giận gầm lên một tiếng, tát Ưng ca làm cho hắn ta không hiểu chuyện gì.

Sau đó Cường Long cắn răng mới kiên trì đi về phía Tần Thiên.

"Thiên ca——" Cường Long muốn nhếch miệng cười.

Tần Thiên giơ tay tát ba tát vào mặt Cường Long.

Cái tát này làm cho tất cả mọi người đều bị sốc ngoại trừ Cường Long.

Tần Thiên vậy mà lại dám tát lão đại của bang phái lớn nhất ở Long Giang!
Cái tát vẫn chưa dừng lại.


Tần Thiên bốp bốp bốp liên tục bảy tám cái vào mặt Cường Long.

Cho đến khi nửa mặt Cường Long đã sưng tấy lên Tần Thiên mới dừng tay.

"Tôi đánh cậu, cậu có phục không?" Hắn lạnh lùng hỏi.

Cường Long cúi đầu, sợ hãi nói: "Phục!”
Tần Thiên lạnh lùng nói: "Đây là Thiên Long bang mà cậu giúp tôi quản lý sao?”
Cường Long cúi đầu thấp hơn, hối hận nói: "Là sai sót của em!”
“Xin Thiên ca trừng phạt!”
Ưng ca há hốc miệng.

Một sự thật khó có thể tin được, nhưng lại đang bày ra trước mặt làm cho chân Ưng ca mềm nhũn, ngay lập tức quỳ xuống.

Người anh em mà Tần Thiên nói chính là bang chủ Thiên Long bang!
“Nếu có lần sau, tôi sẽ đánh gãy chân cậu!”
"Xử lý như thế nào, cậu tự xem mà làm."
“Bây giờ hốt theo thứ rác rưởi này của cậu, cút đi cho tôi!”
“Vâng, em cút!”
"Em cút ngay lập tức!"
Cường Long như được ân xá, sau đó túm tóc Ưng ca kéo lên xe.

Những người đàn ông mặc âu phục mà Cường Long mang theo cũng vội vàng noi theo tóc đám đàn em của Ưng ca lôi đi.

Giống như kéo một đàn chó rơi xuống nước.

“Tha mạng!”
“Cường ca tha mạng a!”
“Thiên ca, em sai rồi!”
“Em có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, Xin Thiên ca khoan hồng!”
Tiếng kêu cứu đầy hoảng sợ nhanh chóng biến mất khi chiếc xe khởi động.


Hiện trường khôi phục lại vẻ yên tĩnh.

Không ai nói chuyện, tất cả đều nhìn Tần Thiên với ánh mắt phức tạp.

Tần Thiên nhìn Tang Hâm với nụ cười lạnh lùng: "Bây giờ ông đã tin tôi có thể đập nát cái cửa hàng này của ông chưa?”
Tang Hâm ‘bịch’ ngay lập tức quỳ xuống: "Thiên ca tha mạng!”
"Tôi đã sai!"
“Xin Thiên ca khoan hồng!”
"Tôi sẽ đổi chiếc xe mới cho vị khách này ngay!"
Thấy Tần Thiên không nói lời nào, ông ta lại vội vàng nói: "Đổi cấu hình cao nhất!”
"Hơn nữa còn bảo dưỡng miễn phí suốt đời!"
"Còn tặng thêm một thẻ xăng năm mươi nghìn tệ!"
Sắc mặt Tần Thiên lúc này mới có chút hòa hoãn, cười nói với Lý Trung: "Chú Lý, chú nhớ kỹ số điện thoại mới của cháu.”
"Sau này có chuyện gì thì có thể gọi cho cháu bất cứ lúc nào."
Lý Trung khiếp sợ, ông ấy biết Tần Thiên hiện tại bản thân đã không còn cùng một thế giơi với Tần Thiên, ông ấy rời đi với một lòng biết ơn sâu sắc.

“Thiên ca, mời cậu vào bên trong uống tách trà!” Thấy Tần Thiên không đi, Tang Hâm cùng một đám nhân viên dưới tay ông ta đều có cảm giác như đang đối mặt với kẻ địch.

Trong mắt bọn họ Tần Thiên chính là một vị Diêm vương gia !
Tần Thiên lạnh lùng nói: "Không cần.”
"Tôi định đi câu cá, muốn mua một chiếc xe hơi."
"Có chiếc xe địa hình nào tính năng tốt không?"
Tang Hâm vội vàng cười nói: "Thiên ca muốn mua một chiếc xe địa hình à!”
"Chiếc xe bá đạo này thích hợp nhất.

Thiên ca, tôi tặng ngài, xem như là một chút tâm ý của tôi!”
Nói ra những lời này, ông ta cũng đã cố gắng cắn chặt răng lòng đau như cắt thịt, dù sao cũng một chiếc xe bá đạo mấy trăm ngàn.

Tần Thiên nhìn lướt qua, đi đến bên một chiếc xe ở phía bên trong.

"Đây là Toyota Land Cruiser phải không? Tôi nghe nói tính năng rất tốt, tôi cần chiếc này.”

Tang Hâm cười gượng chiếc Toyota Land Cruiser 5.7 hàng đầu này hơn một trăm vạn, ông ta để ở đại sảnh chủ yếu là để trưng bày.

Tần Thiên đúng là một người đòi hỏi, lại còn muốn ông ta tặng chiếc xe giá trị này.

Tuy nhiên nghĩ đến thân phận Tần Thiên, Tang Hâm đành cắn răng bất chấp tất cả.

“Mau, đưa chìa khóa cho Thiên ca!”
"Thiên ca, tôi tặng cậu chiếc xe.

Sau này còn mong được Thiên ca chiếu cố nhiều hơn.”
"Cậu yên tâm, chúng tôi nhất định làm ăn có lương tâm, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vừa rồi nữa!”
"Có lương tâm?" Tần Thiên cười lạnh nói: "Loại người như các người còn có lương tâm sao?”
"Quẹt thẻ đi."
Tang Hâm ngây người một lúc, vội vàng nói: "Thiên ca, đã nói là tôi tặng cho cậu mà!”
“Tôi thật lòng, cậu đừng khách khí!”
Tần Thiên lạnh nhạt nói: "Muốn tặng đồ cho tôi sao, xin lỗi ông còn chưa tư cách.”
Nhìn thấy Tần Thiên quẹt thẻ không thiếu một xu dựa theo giá gốc, không chớp mắt quẹt hơn một trăm vạn.

Cuối cùng Tang Hâm cũng biết sự chênh lệch giữa ông ta và Tần Thiên.

Ông ta muốn nịnh bợ, cũng không xứng.

Tần Thiên lái chiếc Toyota Land Cruiser ra khỏi cửa.

Không thể không nói tuy cửa hàng 4S làm ăn lòng dạ hiểm độc, nhưng chiếc xe này là một chiếc xe tốt.

Đặc biệt là động lực máy mạnh mẽ, làm cho Tần Thiên nhịn không được muốn đến thiên nhiên rong rủi một chuyến.

Mua toàn bộ công cụ câu cá tại một cửa hàng bên đường, hắn nóng lòng muốn lái xe ra khỏi thành phố.

Dựa theo tuyến đường mà Lâm Tước nói, hắn đi tới một bãi đá bên bờ sông.

Dừng xe bên cạnh, hắn tìm một vài viên đá và dựng một số cần câu lên.

Thật ra Tần Thiên cũng không xa lạ gì với việc câu cá.

Ngày xưa ở Tần gia Tây Bắc, lúc còn nhỏ hắn bị bỏ rơi, ngay cả người làm trong nhà cũng xa lánh hắn.


Trong những năm tháng vô cùng đau khổ, hắn không có việc gì cho nên một mình chạy ra bờ sông bên ngoài thành phố câu cá.

Ngồi câu cá cả một ngày.

Khi đó mục đích chủ yếu của hắn cũng không phải là câu cá, mà là vì né tránh những khuôn mặt châm chọc đầy khiêu khích kia.

Bình thường chờ đến khi trời tối, mọi người trong gia đình đều đã ăn cơm, hắn mò mẫm lặng lẽ trở về nhà.

Tay nghe làm cá cũng được rèn luyện ra từ lúc đó.

Bởi vì quy củ của Tần gia rất nghiêm khắc, sau khi hoàng hôn sẽ không phục vụ cơm tối nữa.

Cho nên hắn chỉ có thể trốn trong phòng và ăn những con cá mà mình đã câu được.

Không nghĩ tới có một ngày tay nghề câu cá của hắn lại có ích.

Nghĩ đến buổi tối Tô Tô mệt mỏi trở về, nhìn thấy canh cá thơm ngon do hắn tự tay nấu, nói không chừng sẽ tha thứ cho sự lỗ mãng của hắn tối hôm qua.

Hắn bĩnh tĩnh chuyên tâm câu cá.

May mắn.

Thỉnh thoảng có cá mắc móc.

Vài tiếng sau, trong giỏ cá của hắn có cá trắm, cá chép, cá trích, cùng với các loài cá đặc sản ở Long Giang, cộng lại có khoảng mấy chục con.

Thậm chí còn có hai con ba ba lớn.

Cá tự nhiên đúng là khác biệt, nhìn rõ ràng tươi ngon hơn so với đồ ngoài chợ bán.

Tần Thiên bỗng nhiên nghĩ đến mình có thể câu nhiều hơn một chút, sau đó về thả nuôi trong Long Hồ.

Thế thì sau này Tô Tô muốn ăn cũng không cần chạy xa như vậy.

Dựa theo tốc độ đang câu của hắn, hắn cảm thấy hôm nay mình có thể câu được hơn trăm con.

Đáng tiếc là đến giữa buổi chiều, có thêm mấy chiếc xe đến bãi đá này, điều này làm đảo lộn kế hoạch của hắn..


Bình luận

Truyện đang đọc