THẦN VƯƠNG LỆNH

Chương 488

“Tiên sinh, sao ngài không nói chuyện?”

“Lẽ nào, ngài cũng không có cách nào thuyết phục Tô Tô sao? Hay là, nói cho cô ấy biết chân tướng đi.”

“Nói khách sạn Kiệt Long là sản nghiệp của nhà họ Phan, đến lúc ấy chắc chắn Phan Mỹ Nhi sẽ đến quấy rối.”

Thấy Tần Thiên không nói chuyện, Liễu Thanh hơi sốt ruột.

Tần Thiên cười nói: “Không cần đâu.”

“Làm theo yêu cầu của Mục Phi Phi đi.”

“Yên tâm. Phan Mỹ Nhi mãi mãi sẽ không xuất hiện nữa đâu.”

“Còn nhà họ Phan…”

Trong mắt Tần Thiên dâng lên sát khí: “Hi vọng họ có thể tự giải quyết ổn thỏa.”

Liễu Thanh im lặng một lúc, nói: “Được.”

Cô ta biết, Tần Thiên biết rõ có nguy hiểm vẫn muốn làm như thế này, chắc chắn đã có chuẩn bị chu đáo.

Đã như thế, cô ta cũng không cần phải kiên trì nữa.

Suy cho cùng, mặc dù cô ta là tổng giám đốc nhưng rốt cuộc cũng là người ngoài.

Nói trắng ra, suy cho cùng thì tập đoàn Tô Ngọc cũng là của Tô Tô và Tần Thiên. Cô ta chỉ là một người làm thuê.

Cúp điện thoại, sắc mặt Tần Thiên u ám đến đáng sợ.

Phan Mỹ Nhi đã chết, Tần Thiên không lo cô ta sẽ nhảy ra làm loạn.

Nhưng, còn một người khác mới là người khiến cho Tần Thiên thực sự quan tâm.

Đó chính là, Phan Long!

Khách sạn Kiệt Long là khách sạn năm sao sang trọng nhất tỉnh thành. Mục Phi Phi chọn địa điểm ở nơi đó, không có gì đáng trách.

Nhưng, đến lúc đó có gặp Phan Long hay không?

Mặc dù Tô Tô không biết cái tên này, nhưng, chỉ cần nhìn thấy Phan Long chắc chắn sẽ nhận ra.

Bình thường mọi người đều cố ý không nhắc đến chuyện năm năm trước,.

Nhưng Tần Thiên biết, đó chính là một vết sẹo rất sâu, khắc sâu ở trong lòng Tô Tô.

Thậm chí có vài lần trong đêm, Tần Thiên đang thiền ở trong phòng cũng có thể nghe thấy Tô Tô phòng bên cạnh giật mình tỉnh dậy trong giấc mơ.

Ngoài mặt có vẻ như cô đã quên chuyện đó.

Nhưng, chuyện đó đã trở thành cơn ác mộng vẫn đang hành hạ cô.

Con ác quỷ đó, suýt chút nữa đã cưỡng hiếp cô.

Mặc dù cô đã nhảy xuống, giữ gìn được sự trong sạch. Nhưng, lại bị liệt trên xe đủ năm năm!

Tinh thần cũng xuất hiện vấn đề.

Dẫn đến trong năm năm ấy, ăn uống đi tiêu đi tiểu đều không biết, chỉ có thể dựa vào sự chăm sóc của Dương Lan Ngọc.

Kiểu áp bức và lăng nhục này, quả thực không dám nhớ lại.

Tần Thiên tin rằng, chuyện đó và ác quỷ kia nhất định là người mà cả đời này Tô Tô cũng không muốn nhớ lại và không muốn nhìn thấy nhất.

Bình luận

Truyện đang đọc