THẦN VƯƠNG LỆNH


"Thác bản này cuối thời minh đầu nhà Thanh xin tặng cho ông."
Tần Thiên mỉm cười đưa một cuộn màu vàng cổ xưa cho Dương Đức Quang.
Cái gì?
Thác Bản Thạch Cổ Văn?
Dương Đức Quang đúng là khó có thể tin vào mắt mình.
Một cuộn giấy vàng này, ở trong mắt người bình thường, ngay cả làm giấy vệ sinh cũng không xứng, không có bất kỳ giá trị gì.
Nhưng đối với một nhà nghiên cứu Hán ngữ cổ như Dương Đức Quang, đó là kho báu vô giá!
"Tần Thiên, chắc là cậu sẽ không làm giả để lừa gạt ông cụ chứ?" Dương Lâm ở bên cạnh cười khẩy nghi ngờ hỏi.
Dương Đức Quang cũng có chút nghi ngờ, nhưng lúc ông run rẩy giơ tay nhận lấy, liếc mắt một cái đã nhìn ra, đây là vật phẩm quý giá hàng thật giá thật.
Trong lúc nhất thời, dĩ nhiên không biết nên nói cái gì.
Tần Thiên thò tay vào trong bọc bưu kiện, tiếp tục lấy đồ ra ngoài.
"Bà ngoại, nghe mẹ cháu nói, bà là một chuyên gia địa chất, đặc biệt thích sưu tầm các loại đá quý.

Bởi vì bà cho rằng những viên đá đó là món quà bí ẩn nhất của thiên nhiên.”
"Chiếc nhẫn này tặng cho bà."
Hắn mỉm cười đưa một chiếc nhẫn khảm nạm phỉ thuý to bằng móng tay cho Tằng Hồng Tụ.
"Đây là phỉ thuý?" Tằng Hồng Tụ kinh ngạc há hốc miệng, nhất thời không dám đi đến nhận lấy.
Tần Thiên cười nói: "Bà ngoại đúng là người trong nghề.


Vì vậy xin bà hãy nói cho chúng cháu biết, phỉ thuý là gì được không?”
"Cũng để cho thế hệ sau như chúng cháu bổ sung thêm kiến thức."
Trong mắt Tằng Hồng Tụ, lóe lên hào quang kỳ dị.
Bà vốn cảm thấy nó quá quý giá, không thích hợp để nhận.

Nhưng lời nói của Tần Thiên làm cho bà không có cách nào để từ chối.
Bà run rẩy nhận lấy, nhìn kỹ một chút, rồi nói giống như thuộc lòng.
"Phỉ thuý còn được gọi là vua của ngọc lục bảo."
"Thành phần chủ yếu là sodium silicat và nhôm, hệ tinh thể lục phương."
"Tinh thể đơn trục quang tính âm, độ cứng… chỉ số khúc xạ...!mật độ..."
Tô Tô phá lên cười, nói: "Bà ngoại, nó vốn là một viên đá rất đẹp, nghe bà nói như vậy, cháu cảm giác nó chỉ là một cục đá bình thường thôi.”
"Đúng là có một số việc, chỉ cần biết sơ sơ, chứ không cần biết kỹ càng."
Tằng Hồng Tụ thở dài nói: "Nhóc con, cháu thì biết cái gì.”
"Đây chính là mật mã thần kỳ nhất của thiên nhiên ngàn vạn năm, cũng là món quà quý giá nhất cho nhân loại!”
Tần Thiên cười nói: "Bà ngoại, bà chuyên nghiệp như vậy, không biết bà có thể nhìn ra xuất xứ của nó không?”
Tăng Hồng Tụ nói: "Phỉ thuý chủ yếu có ờ Colombia, Nga, Nam Phi, Zimbabwe, Brazil, Zambia, Tanzania...!vân vân hơn chục quốc gia.”
"Thị trường quốc tế hiện nay phổ biến nhất là Colombia, Brazil và Zambia."
"Khối này rốt cuộc xuất phát từ đâu, còn cần trở về dùng bộ lọc màu của Charles quan sát thành phần ion crom bên trong, mới có thể phán đoán được."
Tần Thiên cười nói: "Bà ngoại, bà bỏ qua một nơi.

Bà quên à? Nơi sản xuất lâu đời nhất.”
"Ai Cập cổ đại?" Tằng Hồng Tụ run rẩy, dường như nói theo bản năng: "Mỏ Cleopatra?”
"Ý cậu là miếng phỉ thuý này, có nguồn gốc từ mỏ Cleopatra ở Ai Cập cổ đại?"
Tần Thiên mỉm cười gật đầu.
Tô Tô nhíu mày nói: "Cleopatra, cái tên này sao lại nghe quen quen?”
"Đó là tên của nữ hoàng Ai Cập." Tằng Hồng Tụ thở dài một hơi, trịnh trọng nói: "Tần Thiên, thứ này quá quý giá.”
“Bà già tôi không thể nhận!”
Tần Thiên đã sớm đoán được điều này, cố ý ấm ức nói với Tô Tô: "Em thuyết phục bà ngoại đi, bà ấy không nhận, vẫn xem anh là người ngoài.”
Tô Tô vội vàng ôm lấy cánh tay Tằng Hồng Tụ làm nũng.
Dương Đức Quang cười haha nói: "Bà à, nếu Tần Thiên đã nói như vậy, bà cứ nhận lấy đi.”
"Đây dù sao cũng là tâm ý của hai vợ chồng tụi nó."
Một câu "hai vợ chồng tụi nó" này, xem như đã chấp nhận Tần Thiên là chồng của Tô Tô.
Tô Tô xấu hổ.
"Đúng rồi mẹ, đều là người một nhà, tâm ý của con trẻ, mẹ cứ nhận lấy đi.” Dương Ngọc Lan cũng mỉm cười khuyên nhủ.
Tằng Hồng Tụ lúc này mới trịnh trọng nhận lấy.
"Mợ." Tần Thiên đưa cho Lý Phân một cái hộp tứ phương tinh xảo.

"Tôi cũng có quà sao?" Lý Phân kích động nhận lấy, mở ra nhìn, kinh ngạc há to miệng.
Đó là một sợi dây chuyền ngọc trai tròn mịn.
"Không phải chỉ là mấy viên ngọc trai lớn hơn một chút thôi sao? Nó cũng không đáng giá bao nhiêu tiền.” Dương Lâm ở bên cạnh bĩu môi nói.
“Thằng nhóc thúi, con thì biết cái gì!”
"Ngọc trai chia làm nhiều loại tùy theo nguồn gốc xuất xứ, chuỗi hạt Tahiti đường kính 14 này, phải hơn một triệu.”
Tần Thiên cười nói: "Mợ không hổ là người yêu ngọc trai, tiền không quan trọng, quan trọng là chuỗi hạt này rất xứng với khí chất của mợ.”
Ra tay hào phóng, miệng còn dẻo như vậy? Trái tim tuổi trung niên của Lý Phân cũng phải tan chảy.
"Cậu."
"Hả, tôi cũng có sao?"
"Tần Thiên, tôi không cần đâu."
"Cháu biết cậu thích đồng hồ, chiếc Patek Philippe này tặng cho cậu."
"Đây là dòng đồng hồ chức năng siêu phức tạp, mặt số nạm vàng 18K ...!Trời ạ, Tần Thiên, cái này hơn một triệu tệ!”
Dương Sâm yêu thích không buông tay, lập tức cởi chiếc Longines cũ trên tay mình xuống ngay tại chỗ, ném cho Dương Lâm ở bên cạnh.
"Nhóc con không phải con thích chiếc đồng hồ này của ba từ lâu rồi sao? Bây giờ ba cho con.”
Dương Lâm sững sờ.
"Anh họ."
“Ở đây!” Nghe thấy lời của Tần Thiên, anh ta có chút rung động, trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn.
Tần Thiên tặng một loạt quà tặng, rẻ nhất cũng trên triệu tệ, hiện tại cuối cùng đến lượt mình rồi.
Hắn sẽ tặng cho mình cái gì đây?
"Nghe nói anh họ thích luyện võ, tôi không có gì để tặng cả, chỉ dành thời gian để hướng dẫn anh một vài thủ thuật xem như một món quà.”
Dương Lâm: "Hả? ”
Người khác đều là quà tặng mấy triệu tệ, đến lượt anh ta, lại tùy tùy tiện tiện chỉ đạo mấy chiêu?
Cái này đơn giản là ...!là cố ý trả thù!
Nếu như anh ta biết, có thể được tần thiên đích thân chỉ dạy võ thuật, trên đời này có rất nhiều người sẵn sàng trả cái giá hàng trăm triệu vì cái đó, thì anh ta sẽ không có cái suy nghĩ không cần nữa.

Trên thực tế, món quà Tần Thiên cho anh ta mới là quý trọng nhất, thời khắc quan trọng có thể bảo vệ tính mạng.
Dương Lâm cảm thấy, Tần Thiên là cố ý trả thù mình, anh ta tức giận nói: "Vậy thì không cần.”
"Tần Thiên, cậu vừa rồi đắc tội con gái nuôi của phó minh chủ Sở Minh, bản thân hiện tại khó bảo toàn."
"Tôi thấy cậu nên suy nghĩ lại an toàn của mình đi."
Nghe xong lời này, trên mặt cả nhà đều bao phủ mây đen.
Đồng Xuyên choáng váng một lúc lâu, cắn răng nói: "Dương Mi Nhi kia là con gái nuôi của Khương phó minh chủ, hiện tại cô ta nhất định đã trở về tố cáo.”
"Cũng may, tôi từng có duyên gặp mặt Khương phó minh chủ một lần, tôi được ông ấy coi trọng, cũng khá tốt đối với tôi.”
"Tần Thiên, nể tình anh vẫn là một người đàn ông chân chính.

Hiện tại, tôi đồng ý cùng anh đi tìm Khương phó minh chủ chịu tội.”
“Anh nhất định phải biểu hiện tốt một chút, xin ông ấy tha cho!”
“Đúng vậy Tần Thiên, cháu mau đi cùng Đồng Xuyên đi!”
"Chuẩn bị thêm một chút quà nữa." Lý Phân vội vàng nói.

Bà ấy hiện tại lo lắng cho an toàn của Tần Thiên hơn lo lắng cho con trai ruột của mình.
Tần Thiên cười, nói với Đồng Xuyên: "Tôi biết anh vẫn muốn gia nhập vào Sở Minh, cái này thì tính là anh hùng gì? Anh có muốn chơi lớn hơn chút không?”
Đồng Xuyên ngẩn người: "Chẳng lẽ còn có cái gì lớn hơn việc gia nhập Sở Minh sao?”
"Anh muốn chơi gì?"
Tần Thiên cười nói: "Chống Sở Minh.”.


Bình luận

Truyện đang đọc