THẦN VƯƠNG LỆNH


Lúc Tề Nhân gọi điện thoại cho Quan tam gia, ở lầu 8, tòa nhà số 5, chung cư Hạnh Phúc.
Lão Quỷ đang ôm ấp một cô gái, ở trên giường của Trịnh Cát, cuối cùng cũng lười nhác tỉnh lại.
Nhìn thấy bức ảnh của Cung Lệ ở bên cạnh, anh ta lại nổi lên cơn thèm khát.
“Môn Thần, tên nhãi Trịnh Cát kia vẫn chưa có tin gì sao?”
“Không phải hắn nói sẽ đem vợ hắn tới tặng cho tao sao?”
Môn Thần thấp giọng đáp: “Không có tin gì.”
“Em gọi điện thoại cho hắn, điện thoại của hắn đã sớm tắt máy rồi.”
“Anh Quỷ, cái tên này chắc không phải là chạy thật rồi đấy chứ?”
“Nếu mà như vậy, thì chúng ta siết nhà đi, căn nhà này kiểu gì cũng đáng giá mấy chục vạn đấy.”
Một cô gái thanh mảnh nằm yểu điệu trong lòng Lão Quỷ cười tươi nói.
“Siết cái con khỉ!”
Không có chủ sở hữu ký tên, không cách nào sang tay, siết thì có tác dụng đéo gì.”
“Thằng chó Trịnh Cát, vậy mà lại dám giỡn mặt ông.

Ông mày phải khiến cho nó chết không có chỗ chôn!”
“Còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau ra ngoài nghe ngóng tin tức cho tao!”
“Bất kể là bọn mày dùng cách gì, cũng phải tóm hắn về đây trước mặt tao!”
Mấy tên đàn em nhận lệnh, đang định rời đi.


Tiếng gõ cửa chợt vang lên.
“Là Trịnh Cát về à? Mau mở cửa!” Lão Quỷ từ trên giường nhảy xuống.
Cửa mở ra, người tiến vào là một tên mặt quắt tai dơi, có ba cọng ria mép, nhìn thấy Lão Quỷ liền vội vàng cúi đầu khom lưng.
Lão Quỷ cau mày, nhổ nước bọt, nói: “Thằng Chó Đẻ, sao lại là mày?”
“CMN mày có phải là lại đi trộm bình ắc-quy nhà người ta, bị người ta tóm rồi không?
“Tao nói cho mày biết nhá, Thằng Chó Đẻ, từ lần sau cái chuyện như này, mày đừng có báo tên ông mày ra, nếu không ông mày cắt tiết mày đấy!”
“Ông mày đây không chịu nổi cái nhục đó!”
Mấy tên ở bên cạnh, cũng nhổ nước bọt vào Thằng Chó Đẻ.
Tên này là một tên trộm vặt, gan to cỡ mấy cũng chẳng dám trộm thứ gì lớn, chỉ dám trộm mấy thứ như bình ắc-quy hay xe đạp gì đó thôi.
Hắn vẫn luôn muốn được lăn lộn cùng Lão Quỷ, nhưng mà Lão Quỷ và đàn em của hắn căn bản là chẳng thèm để mắt đến hắn.
“Anh Quỷ, xem anh nói kìa.

Thằng Chó Đẻ em đây đã sớm thề với trời, để không làm mất mặt Anh Quỷ, đã rửa tay gác kiếm rồi.”
“Anh Quỷ, lần này em tới tìm anh là có chuyện quan trọng muốn báo.”
Lão Quỷ châm một điếu thuốc, nói: “Vay tiền à? Không có.”
Thằng Chó Đẻ giậm chân một cái, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Anh Quỷ, em tìm anh là vì có chuyện lớn! Chuyện tốt cực lớn! Anh đoán thử xem? Vừa rồi em nghe được một tin, thành phố Trịnh của chúng ta có kẻ muốn làm anh hùng qua đường, ngay tại một công trường bỏ hoang bên Bắc Trịnh.”
“Ngay cả Quan tam gia cũng bị kinh động.

Bây giờ, Quan tam gia đang triệu tập đàn em, muốn nhanh chóng tới công trường Bắc Trịnh trấn áp!”
“Quan tam gia?” Lão Quỷ trợn trừng mắt, kinh ngạc nói: “Anh hùng qua đường gì mà có thể chọc tới cả Quan tam gia? Ôi ĐM, thế chả phải là đâm đầu vào chỗ chết à!”

Thằng Chó Đẻ kích động nói: “Chứ còn gì nữa!”
“Trên địa bàn thành phố Trịnh của mình, Quan tam gia mà đã ra tay thì có chuyện gì mà không dẹp yên được, có kẻ nào mà không khuất phục cho được.”
Lão Quỷ nhất thời không phản ứng kịp, nói: “Mày nói chuyện này với tao làm gì? Có liên quan gì tới tao sao?”
Thằng Chó Đẻ lại giậm chân nói: “Anh Quỷ, sao anh vẫn chưa hiểu vậy.

Đây là một cơ hội tốt để thể hiện đấy.”
“Chẳng phải là anh vẫn luôn muốn được đi theo chân Quan tam gia hay sao? Bây giờ chúng ta nhanh chóng qua đó trợ trận, để Quan tam gia nhìn thấy, chẳng phải là sẽ đánh giá chúng ta cao hơn hay sao?”
“Có khi nào anh ấy vui lên lại cho phép chúng ta đi theo anh ấy không?”
Sắc mặt Lão Quỷ hiện lên vẻ vui mừng, nhưng hắn do dự một lúc, nói: “Chuyện này không ổn đâu.”
“Quan tam gia đâu có gọi bọn tao, bọn tao tự ý tới, lấy lí do gì mới được?”
“Liệu anh ấy có không vui không?”
Thằng Chó Đẻ cắn răng nói: “Anh Quỷ, sao mà anh hồ đồ vậy! Cái tên anh hùng qua đường kia muốn khiêu chiến với cả thành phố Trịnh đấy, cứ nói các anh em nhận được tin đều tức không chịu nổi.”
“Chúng ta tự phát chạy qua đó là vì cùng chung mối thù, chung tay bảo vệ lãnh địa!”
“Anh thấy Quan tam gia sẽ không thích những người như chúng ta sao?”
“Đúng đấy anh Quỷ!”
“Thằng Chó Đẻ nói đúng, chúng ta mau đi thôi.

Đừng đến muộn, không lại hết cơ hội lập công.” Mấy tên đàn em cũng phấn khởi nói.
Bọn họ ở thành phố Trịnh cũng ức hiếp những người như Trịnh Cát, kỳ thực cũng không lấy gì làm vẻ vang.

Đem so với vị vương của xứ này như Quan tam gia, còn không xứng đi xách dép cho người ta.
Bọn họ có nằm mơ cũng muốn gia nhập đội của Quan tam gia.
“Thằng Chó Đẻ, mày cuối cùng cũng làm được một chuyện cho ra hồn đấy.”
“Sau khi chuyện này thành, ông đây sẽ thu mày làm đàn em.”
“Khá lắm chú em!”
“Đi!” Lão Quỷ dập tắt điếu thuốc, cúc áo còn chưa cài xong, gương mặt kích động, xông ra ngoài.
Khoảng cách từ chỗ bọn họ tới công xưởng bỏ hoang phía bắc Trịnh không xa.
Khi lái chiếc xe bảo mẫu phóng như bay tới, nhìn thấy trong viện có mười mấy chiếc Benz, cùng với Rolls-Royce còn tưởng là bị muộn rồi.
Nếu như Quan tam gia tới trước, mà còn xử xong thằng anh hùng qua đường kia rồi thì bọn họ chẳng phải là đã mất cơ hội thể hiện rồi hay sao.
Nhưng mà nếu đã tới thì không thể tay không trở về.
Lão Quỷ dẫn đầu, trong tay mỗi người đều có thanh sắt, khí thế phừng phừng tiến vào.
Bầu không khí có hơi sai sai?
Bên trong nhà xưởng có mấy mục tên lực lưỡng mặc vest đang quỳ ngay ngắn chỉnh tề, có dáng vẻ của hiếu tử hiền tôn, phân thành hai hàng.
Lúc này, mặt tên nào tên nấy cứ như quả cà tím phơi sương.
Nhìn vào bên trong xem, còn có mấy tên nằm bò ra đất, ông tay ôm chân, mồm không ngừng kêu rên hừ hừ.
Đây, đây không phải là người của Quan tam gia mà.
Lẽ nào, đám người này chính là anh hùng qua đường, bị Quan tam gia hạ gục, cho nên quỳ xuống nhận tội?
Nhưng mà, cảm giác lại không giống lắm.
Không chỉ bọn họ ngơ ngác, những người trong xưởng nhìn thấy bọn họ, cũng liền ngơ ngác theo.
Tần Thiên sửng sốt cả nửa ngày, không nhịn được nói: “Đây chính là viện binh mà mấy người gọi tới ư?”
“Cái người gọi là một tay che trời ở thành phố Trịnh - Quan tam gia? CMN đùa gì vậy!”
Nghe thấy lời này, Lão Quỷ nhìn sang.
Cuối cùng, nhìn thấy cha con Tề Nhân và Tề Xuân đang quỳ dưới đất.

Hai người này không biết hắn, nhưng hắn lại biết đối phương.
Nhân vật nổi như cồn ở thành phố Trịnh!
Nhìn tới đây, Lão Quỷ giật mình.
“Đây không phải là Tề gia chủ hay sao?”
“Còn có Tề thiếu gia nữa, hai người bị sao vậy?”
“Quan tam gia đâu? Anh hùng qua đường đâu?”
Tề Nhân và Tề Xuân đều không biết nên trả lời như thế nào.
CMN ở đâu nhảy ra một thằng hề vậy.
Mặt bọn họ tái mét nghĩ, chắc không phải là Quan tam gia không muốn tới, cho nên mới phái mấy tên đàn em tới giúp đỡ đấy chứ?
Làm ơn đi!
Đội Hắc Hổ của nhà họ Tề bọn họ đều đã quỳ xuống cả rồi, được không hả!
Mây tên này thì thấm vào đâu chứ.
Lúc này, Trịnh Cát quỳ ở đằng sau yếu ớt nói: “Anh Quỷ, các anh tới để đánh trận đầu giúp Quan tam gia sao?”
 
“Cái tên ngồi ở giữa chính là Tần Thiên, hắn ta chính là cái tên anh hùng qua đường kia.”
“Nếu các người có thể hạ gục được hắn thì Tam gia nhất định sẽ rất vui.”
Lão Quỷ lúc này mới phát hiện Trịnh Cát đang quỳ phía sau, hắn ngây ra một lúc, nói: “Tần Thiên?”
“Chính là cái tên ẻo lả mà mày nói là cướp vợ mày đây hả?”
Lúc này, Lão Quỷ cuối cùng cũng nhận ra, đằng sau Tần Thiên là một cô gái, chính là Cung Lệ trên bức hình.
Nhìn đầy vẻ thu hút, hấp dẫn người khác, sống động hơn trên ảnh nhiều.
Điều khiến hắn đặc biệt yêu thích là một cô gái khác, trông còn đẹp hơn Cung Lệ!
Hắn nhịn không được mà nuốt nước miếng, tươi cười nói: “Trịnh Cát, mày nói đem vợ tới tặng tao mà, nói lời phải giữ lời đấy nhá.”.


Bình luận

Truyện đang đọc