THẦN VƯƠNG LỆNH


Vương Sâm đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên nhìn thấy Tần Thiên đang ở trước mặt cau mày như thể đang suy tư về điều gì.
Ông ta không vui nói: "Này thanh niên, cả sảnh đường đều reo hò cho tôi, chỉ có cậu là cau mày.”
“Sao nào, cậu khinh thường tôi à?”
“An lão gia tử, nếu ông đã lên tiếng, tôi có thể phát công để chữa bệnh cho ông.”
“Chỉ có điều, tôi muốn cậu thanh niên này quỳ xuống dập đầu xin lỗi tôi.”
"Phải thừa nhận sức mạnh siêu nhiên của tôi và quảng bá miễn phí cho tôi suốt đời."
Nghe xong lời này, tất cả mọi người trở nên xôn xao.
Kế Phong sảng khoái muốn chết, anh ta chỉ vào mặt Tần Thiên lớn tiếng nói: "Tên họ Tần kia, giờ mày đã biết thế nào là đại sư chưa?"
“Chỉ dựa vào mày, thầy châm cứu cái khỉ gì, còn dám khinh thường đại sư!”
“Còn không mau quỳ xuống, dập đầu xin lỗi Vương đại sư!”
Các học trò còn lại cũng đều lên án Tần Thiên.
Mà ngay cả Liễu Như Ngọc cũng có chút do dự, sau đó cô ta đỏ mặt nói: "Tần Thiên, anh cảm thấy mình có mạnh hơn Vương đại sư không?"
"Ông ấy thực sự đã làm cho con rắn bị chặt đôi kia sống lại."
Nếu như khiến Vương đại sư vui vẻ có thể chữa khỏi bệnh cho lão gia tử.

Đừng nói là bắt Tần Thiên quỳ xuống, mà ngay cả việc phải giết hắn tại chỗ, các học trò ở đây đều sẽ ra tay không chút do dự.
Bây giờ Liễu Như Ngọc và chị Vinh cũng rất hối hận.

Không nên dễ dàng tin lời Tần Thiên mà đưa hắn tới đây.
Người này, thật sự thua đậm rồi.
Dưới sự chú ý của mọi người, Tần Thiên bỗng nhiên nở một nụ cười.
Cuối cùng hắn cũng đã hiểu ra.


Hắn nhìn về phía Vương Sâm và nói: "Vương đại sư, ông có thể biểu diễn lại một lần nữa không?"
“Cậu nói cái gì?" Ánh mắt Vương Sâm hiện lên vẻ bối rối.
Tần Thiên cười lạnh nói: "Sao thế, không dám sao?”
“Chẳng lẽ là sợ tôi vạch trần ông ngay tại chỗ?”
Vương Sâm lạnh lùng nói: "Tên họ Tần kia, cậu nói vậy là có ý gì?”
“Không phải là tôi không dám biểu diễn.

Mà là con rắn kia vừa mới chết đi sống lại, nguyên khí còn chưa hồi phục.”
"Cậu lại muốn tôi thí nghiệm thêm lần nữa, cậu muốn hại chết con rắn kia sao?"
“Con người cậu thật là lỗ mãng!”
Mọi người cũng cảm thấy Vương Sâm nói đúng.

Con rắn kia vừa mới chết đi sống lại, nguyên khí bị trọng thương, làm sao có thể thực hiện lại thí nghiệm được.
Đặc biệt là đối với một cô gái dễ mềm lòng như Liễu Như Ngọc, cô cảm thấy đề nghị của Tần Thiên quá tàn nhẫn.
An Quốc nhíu mày, nói: "Tần Thiên, ý của cậu là cậu cảm thấy thí nghiệm vừa rồi của Vương đại có vấn đề?"
“Cậu đã nhìn ra cái gì rồi?”
Tần Thiên cười lạnh nói: "Nếu vừa rồi con rắn kia nguyên khí bị trọng thương, vậy tôi đổi cho ông một con mới, sao nào?"
Nói xong, hắn hô lên một tiếng, lật bàn tay di chuyển về phía khoảng trống trên mái nhà.
Đây là một ngôi nhà cũ, với mái nhà là những cột xà kiểu cũ.
Tần Thiên khua tay một cái, một con rắn hoa dài chừng hai thước từ trên cao rơi xuống, rơi vào chiếc chậu rửa mặt trong tay hắn.
"A, có rắn!”
Liễu Như Ngọc kinh sợ hét lên một tiếng.

Tuy rằng vừa rồi đã thấy qua, nhưng mà là có chuẩn bị tâm lý.
Hiện giờ, Tần Thiên đột nhiên bắt ra một con rắn từ trên nóc nhà.
Bất ngờ không kịp đề phòng, nên mọi người vẫn bị sốc.
"Tụ khí trong lòng bàn tay, bắt rắn từ trên không!"
“Cậu nhóc, có bản lĩnh đấy!" Ánh mắt An Quốc sáng lên.
Ông ta không quan tâm lắm việc chỗ ở của mình có rắn.

Nhưng mà, kỹ năng vừa rồi của Tần Thiên, quả thực quá lợi hại trong mắt người trong nghề.
"Tên kia, cậu muốn làm gì?" Người quản lý võ đạo của An gia-Hồ Bân lộ ra vẻ nghiêm túc, trong nháy mắt dẫn theo mấy cao thủ vây quanh Tần Thiên.
Tần Thiên mặt không đổi sắc, nhìn Vương Sâm cười lạnh nói: "Vương đại sư, bây giờ có thể thể hiện thần thông của ông thêm một lần nữa không?"
"Ông nghĩ sao về con rắn này?"
Nói xong, hắn đưa cái chậu đến trước mặt Vương Sâm.
“Đừng có qua đây!" Vương Sâm sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vàng lui về phía sau.

Trông ông ta hình như cũng rất sợ rắn.
Không đúng.
Ông ta rõ ràng là cao thủ chơi rắn, tại sao lại sợ rắn?
Tất cả mọi người lộ ra vẻ nghi hoặc.
Kế Phong kích động nói: "Mẹ kiếp, tên họ Tần kia, mày rốt cuộc muốn làm gì?”
“Mở mắt chó của mày ra, đây là nơi nào mà mày dám giương oai!”
“Ông đây sẽ đánh chết mày!”
Anh ta thế mà lại móc ra một khẩu súng dí vào sau gáy Tần Thiên.

Ánh mắt Tần Thiên trở nên lạnh lùng, hắn mạnh mẽ lật tay tát một cái, khiến cho Kế Phong bị đánh ngã xuống đất.
Hắn ra tay quá nhanh, Kế Phong và người xung quanh hoàn toàn không kịp phản ứng.
“Dùng súng chĩa vào tôi rất nguy hiểm.

Nếu còn có lần sau, tôi sẽ giết cậu đấy.”
Tần Thiên lạnh giọng nói một câu rồi bước lên trước một bước: "Vương đại sư, sao vậy, sợ rồi sao?"
"Không phải là ông đã có được chân truyền của Biển Thước, không lâu nữa sẽ được phi thăng sao? Sao bây giờ một con rắn nhỏ lại dọa ông thành như vậy?"
“Cậu, cậu điên rồi sao?”
“Đừng có lại đây!" Vương Sâm lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.

Khi đối mặt với Tần Thiên đang tới gần, ông ta không tự chủ được lùi về phía sau.
“To gan!”
"Không được vô lễ với đại sư!" Hai nữ trợ lý bị tẩy não kia lại đi lên muốn đẩy Tần Thiên ra.
Tần Thiên vung tay, con rắn hoa trong chậu liền bay về phía Vương Sâm.
“Á, đừng mà!”
Vương Sâm cảm thấy cổ ớn lạnh, sợ tới mức kinh hồn bạt vía!
Con rắn quấn quanh cổ ông ta, chậm rãi di chuyển.
Mọi người tuy rằng không biết Tần Thiên đang làm cái gì, nhưng cũng cảm thấy hắn có chút vô lễ, nhưng có điều vẫn tò mò nhiều hơn.
Tại sao một cao thủ chơi rắn như Vương Sâm, trong chớp mắt lại bị một con rắn dọa thành như vậy?
Tần Thiên nhân cơ hội lấy từ trên eo Vương Sâm chiếc túi chứa con rắn nhỏ màu đen kia.
“Có chút thủ thuật mà đã muốn lừa gạt mọi người.”
“Thật không biết là lỗi của đại sư, hay là lỗi của mọi người đây.”
“Mấy người tự mình xem đi.”
Nói rồi hắn đưa tay lôi con rắn đen ra.
"Ý của cậu là, Vương đại sư vừa biểu diễn là giả?"
“Làm sao có thể, chúng tôi rõ ràng đều tận mắt nhìn thấy mà." An Quốc không khỏi nghi hoặc.
Những người khác cũng nghĩ như vậy.

Tần Thiên cười nói: "Biểu diễn không phải là giả.

Chỉ có điều, rắn là giả.”
"Đây là một con rắn giả do con người tạo ra."
Tần Thiên nói xong, tiện tay ngắt đầu rắn.

Chỉ vào một cái xương màu bạc bên trong rồi nói: "Thấy không? Cái xương này là kim loại.”
“Chính là nó đã điều khiển thân rắn uốn lượn qua lại.”
Khi mọi người nhìn thấy phần đầu rắn bị cắt đứt không những không có máu mà còn rỗng tuếch, tất cả đều không thể tin được.
Liễu Như Ngọc không nhịn được mà nói: "Vậy tại sao vừa rồi vết dao của ông ta lại làm máu chảy ra?"
Tần Thiên cười nói: "Đây chính là điểm thông minh của ông ta.”
“Cả con rắn đều là giả.

Chỉ có điều, ông ta biết lựa chọn nơi cắt con dao, dùng thịt và máu rắn thật để lấp đầy.

Bằng cách này, cái mọi người nhìn thấy sẽ là rắn thật.”
“Còn về phần tiếp theo…"
“Có nói ra cũng không có giá trị.”
Tần Thiên nói xong, tiện tay kéo đứt chỗ Vương Sâm vừa cắt rồi nói: "Mọi người có thấy không, chỗ vết cắt này có hai cục nam châm.”
Ông ta cố ý dùng vải che lại, không cho chúng ta nhìn thấy.Thực ra, chỉ là ông ta dùng hai cục nam châm này để hút chúng lại với nhau mà thôi.”
Chị Vinh không nhịn được nói: "Nếu nói như vậy, đại sư gì đó, cải tử hoàn sinh gì đó đều là giả sao?"
“Vậy vừa rồi lúc ông ta phát công, tại sao trên cánh tay lại bốc khói?”
Tần Thiên cười nói: "Cái này càng đơn giản.”
Hắn bất ngờ đưa tay ra túm lấy quần áo của Vương Sâm, xé toạc ống tay áo xuống.
Chỉ thấy bên trong có dán một thiết bị tạo khói nhỏ xíu lên da, khi lắc cánh tay sẽ chạm vào cơ quan và khói sẽ phun ra từ bên trong..


Bình luận

Truyện đang đọc